Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2185



Chương 2185

“Nếu bị phỏng, thì phải xử lý kịp thời chứ, miệng vết thương rất khó lành! Anh hai, anh cho tôi vào đi mà, tôi là lương y như từ mẫu, tôi đau khổ lắm!”

Bác sĩ bị hành đến độ quá mệt mỏi, Hứa Trúc Linh cũng nhíu chặt mày.

Người lớn như vậy, sao còn không biết tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Chìa khóa, chắc chắn sẽ có chìa khóa dự phòng.

Cô đi theo bản năng lên một gác xếp nhỏ ở lầu ba, tìm được chìa khóa dự phòng ở bên trong.

Cô không biết tại sao lại có ở chỗ chỗ này, nhưng cố biết.

Cô phóng xuống lầu, mở cửa phòng trước ánh mắt khiếp sợ của bác sĩ.

Cố Thành Trung ngồi ngay ngắn một mình trên ghế sô pha, hai tay ôm đầu, vẻ mặt đau khổ.

“Anh Trung…”

Bác sĩ đã chuẩn bị nói gì đó, không ngờ Cố Thành Trung lại nhướng mắt, hai tròng mắt đỏ ngầu.

RE “OKI”

Bác sĩ không dám nói hai lời, sợ mình chết không có chỗ chôn, vội vàng quay người rời đi.

Hứa Trúc Linh bị hành động này dọa sợ, chẳng phải vừa rồi còn nói mình là lương y như từ mẫu, rất đau khổ sao?

Kết quả là, Cố Thành Trung vừa nhìn sang thì đã sợ tới mức chạy té khói.

Cô gấp gáp, cướp lấy hộp thuốc của bác sĩ, nói: “Anh ra ngoài đi, thoa thuốc cho cô giúp việc kia, cô ấy cũng bị dọa sợ. Nói với cô ấy, đừng có lo, Cố Thành Trung sẽ không trách phạt cô ấy đâu.”

“Cô ơi, cô là…”

“Cậu còn chưa cút ra ngoài à?”

Cố Thành Trung mất kiên nhãn nói.

Sao bác sĩ còn dám nhiều lời nữa, xoay người vội vàng đi ra ngoài không ngừng lại.

Dù anh ta có đi, vẫn rất “tri kỷ” đóng cửa lại.

Hứa Trúc Linh mở hộp thuốc ra, tìm thấy thuốc trị bỏng và bông khử trùng, cô nói: “Anh… bị bỏng ở đâu, cho tôi xem thử đi.”

Cô tới gân, muốn cởi áo khoác của anh để xem vết thương, nhưng không ngờ cô vừa lại gân, Cố Thành Trung đột nhiên ngồi thẳng lưng, giữ lấy cổ tay cô.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt xâm nhập thẳng vào linh hồn, mạnh mẽ va chạm.

“Em thích Diên ư?”

Bốn chữ ngắn ngủn, lại như phải hao phí vô số dũng khí.

Hứa Trúc Linh nhíu chặt mày, lập tức có hơi chột dạ, như một cô vợ ngoại tình, đột nhiên bị bị chông mình bắt gian.

Cô sợ tới mức nuốt nước miếng, hơi khẩn trương.

“Anh Trung… anh có thấy là mình can thiệp hơi nhiều rồi không, hình…

hình như đây là việc cá nhân của tôi.”

Cô không dám nói quá nhiều, sợ anh tìm hiểu ngọn nguồn, ra tay từ chỗ Diên sẽ tìm ra được thân phận của mình.

Nghe vậy, Cố Thành Trung chớp đôi mắt sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.