Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2192



Chương 2192

“Được rồi được rồi, tôi sẽ giả vờ năm phút, anh phải nói nhanh lên.”

“Thật ra chỉ có một câu.”

“Câu gì?”

Cô tò mò, cũng rất muốn biết Cố Thành Trung có lời gì muốn nói với mình.

Lúc cô đang buồn bực, Cố Thành Trung đột nhiên lại gần, đôi môi mỏng dán lên tai cô, dịu dàng nói: “Trúc Linh, anh nhớ em, rất nhớ rất nhớ.”

Anh dựa vào rất gần, vậy nên cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ hô hấp của anh.

Khoảnh khắc đó, cơ thể cô cứng đờ, trái tim đập nhanh.

“Được rồi, có thể về nhà rồi.”

“Hả? Vậy… vậy là được rồi?”

Hứa Trúc Linh như mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ, hai má đỏ bừng, hơi thẹn thùng.

Rõ ràng là một câu rất bình thường, nhưng lại làm cho tim cô đập nhanh, thở cũng không được.

Thật là, sao sức bình tĩnh của mình lại yếu như vậy?

Sau khi trở về, Hứa Trúc Linh hơi mệt mỏi, không nhịn được ngủ một giấc trưa.

Cố Thành Trung lại xuất hiện trong phòng của cô, canh giữ bên giường.

Trước kia cô cũng thích ngủ trưa, như một người rất lười, bình thường không đến năm sáu giờ chiều sẽ không dậy.

Nhưng lần này anh tính sai, cô ăn nhiều đồ ăn vặt nên miệng lưỡi bị khô, dụi dụi đôi mắt lim dim, thế mà lại thức dậy.

Cô nhìn con quái vật to lớn ở trước mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Trúc Linh lập tức giật mình.

Sao anh lại ở đây?

Cố Thành Trung cũng vô cùng xấu hổ, nên giải thích như thế nào đây?

Lúc hai người đều không nói chuyện, không khí trở nên yên tĩnh, đột nhiên Cố Thành Trung đứng lên với đôi mắt trống rỗng, ôm cô vào trong lòng, giọng khàn khàn nói: “Trúc Linh, anh nhớ em.”

“Hả? Chú ba Cố, anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”

“Trúc Linh, đừng rời bỏ anh…”

“Anh điên rồi à?”

Hứa Trúc Linh dùng sức đẩy cơ thể Cố Thành Trung ra, anh ngã đập mông xuống đất, nhưng anh không tự tìm phiên phức cho mình, đi ra ngoài của, chầm chậm trở về phòng của mình.

Hứa Trúc Linh tò mò đi sang theo, thấy Cố Thành Trung ngả thẳng lên giường, thậm chí còn ngủ rất sâu, thậm chí còn ngáy ra tiếng.

Đây… đây là mộng du hả?

Hứa Trúc Linh không biết làm sao, sao cô không nhớ là Cố Thành Trung còn cái tật xấu này nhỉ.

Cô còn đang nghỉ ngờ, không ngờ Cố Thành trung lại mở mắt, lúc nhìn thấy cô còn rất kinh ngạc.

“Sao em lại ở đây?”

“Tôi… tôi thấy anh bị mộng du, đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của tôi, xem tôi… xem tôi thành Hứa Trúc Linh, thế là tôi lại đây với anh”

“Mộng du? Em không gạt tôi đấy chứ?”

Cố Thành Trung ra tay trước, làm cho Hứa Trúc Linh bối rối.

Cô lập tức giải thích: “Tôi cũng không có hứng thú với anh, tôi đề nghị anh mau đi khám đi, mộng du cũng là một bệnh rất nguy hiểm! Tôi về đây, tôi vẫn chưa ngủ đủ đâu.”

Cô mau chóng rời đi, sợ Cố Thành Trung nghi ngờ mình.

Cố Thành Trung trông thấy bộng dạng ngốc ngốc của cô, trong mắt toàn là ý cười.

Thật dễ dụ! Vợ thật là dễ dụ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.