Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2196



Chương 2196

Cố Trúc Linh không ngờ rằng, mới có một chút đồ ăn vặt, liền mua chuộc được một đám trẻ con, lúc này thì nên nói gì đây? Có sữa thì là mẹ à!

“Anh chắc chăn, cô ấy là Trúc Linh?”

“Chú nên biết Tân Nhâm Thành giỏi nhất là chế tạo mặt nạ da người.”

“Cho nên, cô ấy giờ đang đeo mặt nạ, nhưng mặt nạ này cũng xấu quá đi mất?”

“Cô ấy mất trí nhớ rồi, không nhớ được những chuyện lúc trước, như vậy cũng tốt, ông trời thương hại anh, cho anh thêm cơ hội một lần nữa, anh sẽ bù đắp cho cô ấy thật tốt.”

Hai mắt Cố Thành Trung nhìn chằm chặp vào Hứa Trúc Linh đang ở chính giữa khu vui chơi, nửa phút cũng không rời.

“Đợi đã, anh muốn theo đuổi cô ấy em không phản đối, nhưng anh cũng không thể hy sinh hạnh phúc cả đời của em trai mình chứ? Em cũng là người có người yêu đó,anh cũng thương hại em chút được không?”

“Lúc đầu, chú khiến anh tức đến nỗi phải năm viện, thay anh hùa theo Ayako Nikkeikawa, hai người dây dưa từ phòng khách cho đến phòng ngủ, chú còn thuận thế mà đè người ta trên giường.”

Cố Thành Trung nói một cách bình thản, khiến Phó Lâm liền thấy da đầu tê dại.

Anh ấy trở nên cảnh giác, nói: “Anh nói như vậy là có ý gì? Không có dây dưa từ phòng khách, từ trong phòng mới bắt đầu được chưa. Hơn nữa, em là vì anh đó, em không thể nhìn anh làm ra việc có lôi với Hứa Trúc Linh được? Anh nên thấy biết ơn em đi! Từ đã, sao anh lại biết ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào…”

Cầm thú, trong nhà mình lắp đặt camera giám sát sao?

Phó Lâm suýt chút nữa đứng không vững.

“Em trai tốt của anh, em vì không muốn anh trai phạm sai lầm, lại đứng ra chịu thay, thân là anh trai vô cùng khâm phục. Nhưng, Chu Đình nếu như biết được, không biết có hiểu cho chú hay không.”

Cả mặt của Phó Lâm có thể nói là vô cùng khó coi, đen sì như đít nồi.

“Ngoài ra, anh không có sở thích đặc biệt gì, tuy nhiên khoảng thời gian trước anh quên đi Trúc Linh, không có nghĩa là anh có thể chấp nhận Ayako Nikkeikawa, tất cả đều là vì thương hội Đà Nẵng, chỉ là gặp dịp thì chơi với cô †a mà thôi. Thực ra hôm đó chú không đi thay anh, anh cũng có cách khác.

Nhưng chú lại khiến anh tức đến nằm viện, anh chưa chết, đúng là còn phải cảm ơn chú rất nhiều.”

Trong phòng sớm đã lắp đặt camera, giám sát nhất cử nhất động của Ayako Nikkeikawa, giờ cũng đã xóa hết rồi, nhưng video thú vị lúc ấy, anh vân giữ lại, không biết Chu Đình có hứng thú hay không.”

Anh cũng không thèm nhìn Phó Lâm lấy một cái, cả quá trình đều lo lắng mà nhìn Hứa Trúc Linh, sợ cô bị bọn trẻ đụng trúng.

Phó Lâm dở khóc dở cười, đúng là tự bê đá đập chân mình.

“Được, gừng càng già càng cay, đồ cáo già nhà anh, quả là tính toán, đến cả em cũng tính cả cào rồi! mất đi rồi tìm lại được chẳng dễ dàng gì, anh bảo vệ hạnh phúc của anh cho tốt, còn em…đúng là số vất vả. Ngay trước thì dốc hết sức cho Phó Minh Nam, giờ lại dốc hết sức cho anh, số của em sao lại khổ như này chứ?”

Phó Lâm cong eo, thảm thương nói.

Nói đến đây, anh ấy đột nhiên nhớ ra gì đó, nét mặt tức khắc nghiêm túc hẳn lên.

“À, em đã nghe ngóng được tin tức của Phó Minh Nam rồi.”

“Nói sao?”

“Vùng giáp biển ở Đà Nẵng, cách nước Phap một eo biển, nơi đây thường xuất hiện đảo. Hơn nữa, địa hình nơi này phức tạp, cho nên hai nước luôn muốn phá bỏ, nhưng vẫn không thể thành công. Khi Phó Minh Nam còn nhỏ, dường như vẫn luôn ẩn nấu ở chỗ bọn hải tặc, bây giờ đã quản chế được cả một nhóm hải tặc rồi, hơn nữa còn tìm kiếm Ayako Nikkeikawa khắp nơi, hai người đã bí mật yêu nhau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.