Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2202



Chương 2202

“Cậu bảo tôi mạo danh Hứa Trúc Linh, để an ủi tinh thần của anh ấy, sau đó cậu vấn sẽ đưa tôi mười lăm tỷ sao?”

“Có thể hiểu là như vậy.”

“Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao? Chắc chắn là cái bây.”

“Nhìn tôi giống người xấu à?”

Hứa Trúc Linh không trả lời, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ, khiến cho Phó Lâm cũng không biết phải làm Sao.

Phó Lâm đã cải tà quy chính, đã là chàng trai tốt bụng chính trực.

Tôi với cô viết hợp đồng, giấy trắng mực đen, chỉ cần cô giả mạo thành vợ của Cố Thành Trung, tôi đảm bảo anh ấy sẽ không có bất cứ mọi hành vi quấy rối nào với cô, nếu có, thì cũng là đã được sự đồng ý của cô, được không?”

“Vậy chắc chắn là tôi sẽ không đồng ýrồi”

“Vậy bản hợp đồng này chẳng phải là được rồi sao? Được viết chỉ tiết, rõ ràng từng mục, tôi lập tức làm luôn cho GOïð Phó Lâm cũng không mập mờ, lập tức gọi điện cho Khương Anh Tùng, bảo anh ấy đưa luật sư đến.

Khương Anh Tùng liên đến rất nhanh, Phó Lâm kéo anh ta qua một bên, nói: “Bây giờ tôi là đang vì hạnh phúc cả đời của cậu chủ cậu, thực sự là tốn rất nhiều sức, cho nên mười lăm tỷ này vẫn cứ trừ ở tài khoản của anh ấy Giiề “Cảm ơn cậu tư.”

Hai người nhìn nhau cười, lộ ra điệu cười gian xảo.

Phó Lâm đặc biệt nhấn mạnh câu chữ, viết một câu: “mọi hành vi tiếp xúc thân thể phải được sự đồng ý của bên nữ, nếu không sẽ coi là vi phạm hợp đồng, phải đền bù gấp ba lần số tiền theo hợp đồng đã ghi.”

Cố Thành Trung là ai cơ chứ, thiếu chút tiền vi phạm hợp đồng này sao?

Hai ngày qua, Hứa Trúc Linh liên tục bị miếng bánh lớn rơi trúng, đã không còn phân rõ đâu là miếng bánh ngon đâu là miếng bánh dở, chỉ biết trước mắt đều là tiền, Thực sự là không có lý do gì để cô từ chối, cô rất nhanh đã ký họ tên của mình vào.

Cố Thành Trung vừa ra khỏi phòng cấp cứu, đang trong tình trạng hôn mê, về sau còn phải theo dõi, không ai biết anh bị phát bệnh từ khi nào, mức độ phát bệnh ra sao.

Cố Thành Trung hôn mê hai tiếng đồng hồ, mới dân dần tỉnh lại, Phó Lâm sai Hứa Trúc Linh ra ngoài, sai cô đi mua hoa quả.

“Chú có chuyện gì muốn nói với anh à? Sao phải bảo cô ấy ra ngoài.”

“Nhìn đi, em người anh em của anh bày mưu cho anh rồi đây.”

“Cái gì đây?”

Cố Thành Trung cầm lấy bản hợp đồng, sau khi xem xong ánh mắt trầm ngâm, không hiểu ý của Phó Lâm.

“Đợi Hứa Trúc Linh quay lại, anh liền giả bị bệnh tâm thần, nhận nhầm cô ấy vợ của mình. Như vậy thì anh có thể cùng cô ấy dần dần có tiến triển rồi, em tính hộ anh rồi, mỗi ngày năm tay, ôm, hôn, chắc khoảng trên dưới năm mươi lần một ngày, tiền bồi thường thì gấp ba lân lên, thì là bốn mươi lăm tỷ, một ngày lấy năm mươi nhân bốn mươi lăm tỷ, sau này anh cứ tính dần dần, cùng lắm là hai năm sau, anh mới bị tán gia bại sản.”

“Anh sẽ kiếm lại được.”

Giọng của Cố Thành Trung chắc nịch, nói với vẻ rất ung dung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.