Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2218



Chương 2218

Bác sĩ nói bệnh nhân không thể lại bị kích thích, muốn tu thân dưỡng tính, tốt nhất là tâm tình phải thoải mái, nếu không Đại La thần tiên cũng không cứu được anh.

Hứa Trúc Linh nghe được lời này không nhịn được lúng túng, vậy sau này bản thân cùng anh gây gổ, hay không cùng anh gây gổ, hay là không gây gổ đây?

“Cô Annie, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, tại sao anh Trung lại thành ra như này?” Khương Anh Tùng khẩn trương hỏi.

Hứa Trúc Linh vô cùng không được tự nhiên, nói: “Tôi… tôi đã nói một ít lời tổn thương người.”

“Cô Annie, tôi có thể xin cô giơ cao đánh khẽ không? Anh Trung từ sau khi cô Từ qua đời, cả người giống như là cái xác biết đi, anh ấy không chịu ngủ, không chịu ăn cơm đúng giờ, phá hủy bản thân từng chút chút một, anh ấy rất muốn bị bệnh đến không dậy nổi, nhưng lại muốn giết Ayako Nikkeikawa, báo thù cho cô Trúc Linh.”

“Tôi biết, lúc anh ấy mất trí nhớ, đã nói một số lời khó nghe, nhưng cũng chỉ có một tháng ngắn ngủi mà thôi. Anh ấy quên cô Trúc Linh, còn có thể sống được thật tốt, nhưng bây giờ nhớ lại rồi, sống cũng sống không nổi nữa. Tôi thật sự rất mong muốn, tốt hơn là anh ấy không nên nhớ lại, nếu tôi mà biết anh ấy bây giờ sống không bằng chết, còn không băng lòng dạ lang sói một chút, ít nhất vì chính mình mà sống.”

“Bây giờ anh ấy coi cô như cô Trúc Linh, cũng hy vọng cô Amnie coi anh ấy như bệnh nhân mà chăm sóc, chứ không phải là coi trọng giao tình với cô Hứa. Hay là cô An Ny cảm thấy, khiến anh ấy tức chết, để cho anh ấy buồn bực không vui, thì có thể báo thù giúp cô Trúc Linh?”

“Xin hỏi, cô Trúc Linh thật sự muốn khiến anh ấy chết sao?”

Câu nói sau cùng, Khương Anh Tùng gần như là nhả ra từng chữ từng chữ một.

Không giống đang dò hỏi, mà càng giống như là chất vấn hơn.

Lời này tràn đầy khí thế, trực tiếp đánh vào tư tưởng.

Hứa Trúc Linh sau khi nghe xong, lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Khương Anh Tùng.

Sự thật chứng minh, trả thù được Cố Thành Trung, bản thân cũng không †hu được chút vui vẻ gì, ngược lại còn rất hối hận.

Nếu như thời gian quay lại một lần nữa, cô chắc chắn sẽ không nói những lời đả thương người kia.

Cô nắm chặt vạt áo, không biết lúc này nên trả lời như thế nào, Cố Thành Trung trên giường bệnh tỉnh lại.

“Được rồi, Khương Anh Tùng, cậu đi ra ngoài trước đi, cô ấy cũng không phải cố ý.”

“Nhưng anh Trung… thân thể anh…”

“Thân thể tôi tôi biết, cậu đi ra ngoài trước, tôi cần phải tĩnh dưỡng.” Thanh âm Gố Thành Trung lãnh lẽo, âm trầm phát ra.

Khương Anh Tùng không biết phải làm sao, nói: “Cô Annie nghe được chưa? Anh Trung muốn được tĩnh dưỡng.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, đi theo sau Khương Anh Tùng để ra ngoài, lại bị Cố Thành Trung gọi lại.

“Em ở lại.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, sống lưng khế run lên.

Khương Anh Tùng nhìn cô một cái thật sâu, muốn nói cái gì đó, nhưng ngại vì Cố Thành Trung ở đây, không biết mở lời như thế nào.

Thật ra thì Hứa Trúc Linh biết, Khương Anh Tùng sợ mình lại nói ra những lời tổn thương người.

Sau khi rời khỏi, Khương Anh Tùng đóng cửa lại.

Từ lúc Cố Thành Trung hôn mê đến bây giờ cũng không quá một tiếng.

Anh vừa mới được tiêm một liều thuốc trợ tim mạnh, thế mà nhanh như vậy đã tỉnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.