Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2245



Chương 2245

“Anh… anh chưa ngủ à?”

“Anh thức giấc ngay khi em vừa đi „ tới.

“Nếu bây giờ tỉnh lại rồi, vậy thì quay lại phòng mà ngủ đi có được không?

Ngủ trong phòng khách không tốt, với lại rất dễ bị cảm lạnh, ngủ cũng không được thoải mái.”

“Được.”

Anh chợp mắt rồi nhẹ nhàng đáp, sau đó vậy mà ngay lập tức đứng dậy nghiêng người bế cô về phòng.

“Anh…

“Ngủ cùng nhau.”

Cô nghe thấy vậy thì ngay lập tức đỏ mặt, mặc dù cô vừa thức dậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh thì cô không nỡ từ chối, đành phải ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh.

Hai người trở lại phòng ngủ, anh cởi áo khoác rồi trèo lên giường, trong chốc lát ôm lấy cô một cách sít sao, vùi đầu vào hốm vai cô, tham lam hít thở.

Nhìn thấy có quá nhiều người chết, anh cũng trở nên rụt rè hơn.

Trước kia anh chưa từng sợ sự sống hay cái chết, nhưng bây giờ…

Thẩm Giang, Ngôn Hy, Josh, Nikkeiga Nozomi, và đến bây giờ là Phó Minh Tước.

Từng người quan trọng cứ thế rời đi, anh không phải không có cảm giác, ngược lại lại càng thêm sợ sự sống chết.

Hứa Trúc Linh có thể cảm nhận được hơi thở bi thương nhàn nhạt trên cơ thể anh, một chút không nỡ, cô cẩn trọng từng ly từng tí mà mở miệng: “Không phải… tình trạng của anh ta rất tệ sao?”

“Anh ta không còn nữa.”

Ba từ được nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng nó giống như một tiếng sấm rền vang đập vào tận đáy lòng, trong chốc lát âm thanh của cô dần mất đi.

Phó Minh Tước đã chết?

Cô không có chút kí ức nào về người này, nhưng đột nhiên nghe tin anh †a đã qua đời, không ngờ vẫn cảm thấy rất buồn.

Trong tâm trí cô hiện ra vài ký ức vụn vặt, khi gặp lần đầu tiên anh ấn cô lên vách tường, tránh khỏi sự truy sát của người khác.

Phó Minh Tước, Ngọc Diệp, Dã Lang, Bạch Nhược Minh Lan…

Mỗi cái tên như chiếc tàu lượn siêu tốc, lướt nhanh qua tâm trí cô.

Dường như cô đã nhớ lại, nhưng dường như cũng không nhớ gì cả.

Cô đã quên những chuyện xảy ra trong năm năm trở lại đây, cô không chỉ quên sạch sẽ mọi thứ về Cố Thành Trung, mà một vài sự việc cũng quên mất.

Cô chỉ…

Ký ức của coi chỉ tôn tại một ít sự kiện của nhà họ Quý.

“Anh ta… không phải là vẫn còn một đứa nhỏ sao, Dao… Dao Dao?”

“Ừm”

“Gòn cô bé thì làm thế nào?”

“Cô bé không biết anh ta đã qua đời, vậy thì cũng không thông báo cho cô bé biết luôn.”

“Như vậy… cũng tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.