Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2324



Chương 2324

Hứa Trúc Linh sững sờ cả nửa ngày trời mà vân chưa phản ứng lại được, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thế tổ chức đám cưới với anh một lần nữa.

“Lẽ nào em không muốn lấy anh sao?”

Thấy cô mãi không chịu đáp lại, trái tim của Cố Thành Trung sốt ruột như đang treo trên cổ họng vậy, anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm của mình.

“Không, không phải đâu.” Lúc này cô mới phản ứng lại và lắc đầu liên tục: “Chỉ là em không ngờ…có thể gả cho anh một lần nữa, lúc đầu lựa chọn và chuẩn bị đám cưới vẫn còn đang suy nghĩ giữa kiểu truyền thống việt nam và phương Tây, bây giờ thì không cần vướng bận nữa. Nếu như là tổ chức lại một lần nữa, thì chắc chắn phải mời nhiều người tới dự hơn nữa, có một số người…cũng không đến được.”

“Em bằng lòng lấy anh là được rồi, anh chỉ sợ em hối hận mà thôi. Môi lần cho em một cơ hội nữa thì anh đều rất lo lắng, anh thật sự rất sợ sau khi buông tay em ra thì em không còn thuộc vê anh nữa.”

Anh ôm cô vào lòng, đưa đôi tay to lớn của mình vu0t ve mái tóc cô, nhẹ nhàng nói.

“Em sẽ luôn là của anh, Cố Thành Trung.”

Cô ghé sát vào tai anh và thật lòng nói.

Cô biết có một loại chim bồ câu, trung thành với người chủ đầu tiên thuần phục nó, cho dù có thả nó bay đi hàng nghìn cây số, thì nó cũng đều vượt qua hàng nghìn cây số đó để quay về bên cạnh chủ của mình.

Trước đây cô sợ nhất chuyện người khác coi cô là đồ sở hữu của Cố Thành Trung, nhưng bây giờ thì khác rồi, nếu người khác không coi cô là người của Cố Thành Trung, cô sẽ rất lo lắng.

Khi mới yêu, con gái sợ yêu mà đánh mất chính mình.

Thật là dễ thương, hận không thể gắn liền với nhau, khi làm chuyện gì thì đều cùng nhau làm và cùng nhau trở về.

Sau khi họ ăn xong, Cố Thành Trung tự giác đứng dậy đi rửa bát mà không hề nói lời nào cả, hoàn toàn không cân cô phải nhắc nhở.

“Cố Thành Trung, vậy em về trước đây, Cố Hy vẫn đang ở nhà chờ em.”

“Nó chỉ là đứa nhóc, hiểu gì chứ? Đế bố mẹ anh trông coi là được rồi. Em chờ một chút, chờ anh làm xong đã, anh có chuyện cần nói với em.”

“Chuyện gì vậy? Hiện tại không nói được sao?” Cô hơi nghỉ ngờ nhìn bộ dáng bận rộn của anh trước tủ phòng bếp.

Rửa sạch xoong nồi và rửa bát đĩa, sau đó còn phải cắt hoa quả sau bữa ăn cho cô.

“Chờ chút nữa là em sẽ biết thôi.”

Anh giả vờ bí ẩn, không nói rõ ràng gì cả.

Cô đành chờ anh, mười phút sau anh bưng đĩa trái cây ra, rồi kéo tay cô đi lên lầu.

“Hả? Làm gì vậy?”

“Chúng ta sẽ làm cái đó.”

Anh không hề do dự mà gật đầu và nói thẳng.

Hứa Trúc Linh nhất thời không phản ứng, phải một lúc sau cô mới hiểu ra ý tứ của anh.

Làm…

Cô gần như không thể nhìn thẳng vào mặt chữ của chữ này được nữa rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.