Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2357



Chương 2357

Tức khäc cô ấy không tìm ra phương hướng, khách sạn suối nước nóng này thật là quá lớn, hơn nữa lại còn không bật đèn.

Gô ấy đi dọc theo đường mòn, không ngờ lại đến suối nước nóng lộ thiên.

Có phải cô ấy đã đến mặt sau của khách sạn suối nước nóng không?

Tanikawa lái xe kiểu gì vậy, chẳng phải đã dặn kỹ là tới tiền sảnh sao?

Cô ấy đang định trở về theo đường cũ, không ngờ trong suối nước nóng đột nhiên có thứ gì đó vọt ra, nó túm được mắt cá chân cô ấy, làm cô ấy sợ tới mức đá văng cả giày cao gót.

Cô ấy ngã dập mông xuống đất, tay che kín hai mắt: “Tôi chưa từng hại ai hết, đừng đến tìm tôi, đừng…”

“Em sợ cái gì? Anh đâu có ăn thịt em.”

Một giọng nói quen thuộc truyền đến tai cô ấy.

Đối phương nói tiếng Nhật rất trôi chảy, giọng trầm lắng gợi cảm, cực kỳ giống diễn viên lồng tiếng trong anime.

Cô ấy tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thứ nhảy ra từ trong nước không phải yêu ma quỷ quái gì cả, mà là…

Một người đàn ông mặc quần bơi, làn da trăng nõn, dáng người cao thắng, đôi mắt màu xanh thẳm nhìn cô ấy chăm chú, giống như đại dương mênh mồng vậy.

Giọt nước nhỏ xuống từ tóc, lăn dài qua mặt, cổ, ngực…

Trên ngực còn có lông, trông thế mà cũng khá gợi cảm?

Cô ấy đưa mắt nhìn xuống theo bản năng, thấy một chỗ rất là kỳ lạ.

Lúc này cô ấy mới kịp phản ứng, lập tức bịt kín mắt.

“Á, tại sao anh lại ở đây? Hơn nữa còn ăn mặc như vậy!”

“Anh đang tắm, chính em chẳng may đi đến đây, còn hỏi anh à?”

“Em… Sao em lại ở đây?” Cô ấy ngơ ngác.

“Anh bảo cấp dưới của em đừng đánh thức em, để em ngủ no thì thôi. Ai biết em lại mò đến chỗ này chứ?”

Ngoài miệng thì Diên nói với vẻ mất kiên nhân, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa ý cười.

Cậu ấy… cố ý.

Chỗ này cách đại sảnh rất xa, hơn nữa ánh đèn mờ ảo, đường đi rối rắm như mê cung, nơi nơi đều là hồ nước tự nhiên.

Chắc chắn cô ấy sẽ khó mà phân biệt được phương hướng, chỉ có một con đường mòn dân đến đây, cho nên cậu căm cọc ở hồ nước thứ nhất ôm cây đợi thỏ.

“Khoan đã… Tại sao anh lại ở đây?”

Giờ cô ấy mới bừng tỉnh, trừng lớn mắt nhìn cậu.

Lúc bấy giờ cậu đã đi lên khỏi hô, phủ thêm áo tăm dài.

“Người tối nay em chuẩn bị gặp là anh chứ còn ai nữa?”

“Gì cơ?”

Cô ấy lập tức đứng dậy, chỉ vào mũi cậu mà hỏi: ‘Khách hàng mà em phải gặp tối này là anh?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.