Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2361



Chương 2361

Nhưng anh đang bối rối do dự, tự phủ định bản thân, anh không có hy vọng về tương lai. Anh cảm thấy mình không yêu cô ấy, hay là cảm thấy dù có yêu cũng không thể ở bên nhau?”

“Chướng ngại vật là gì? Công ty Nikkyo của Risa? Hay là Thân vương Akihito? Dù sao cũng không phải là vì anh vẫn nhớ thương tôi. Hay là vì anh vẫn canh cánh trong lòng bóng ma năm đó?”

“Trúc Linh, đừng nói nữa.”

Giọng Diên hơi cọc căn.

Hứa Trúc Linh nháy mắt đã hiểu, nếu như cậu ấy yêu một ai đó, có thế vượt qua hết mọi gian nan hiểm trở.

Phật chắn giết Phật, ma chắn giết ma.

Tất cả mọi thứ đều không thể ngăn cản được cậu, nhưng cậu lại không thể vượt qua được cửa ải trong lòng mình.

Người mà cậu phủ nhận là chính bản thân, mà không phải Nikkyo Risa!

“Anh chưa bao giờ nổi giận với tôi, nhưng lần này anh lại giận dữ, chứng tỏ lòng anh vẫn chưa thể buông bỏ được sự kiện đó. Cho dù không còn ai nhắc lại, cho dù những kẻ đó đã chết hết từ lâu, thì anh vân chưa buông bỏ được!”

Hứa Trúc Linh gay gắt chỉ ra. Có một số việc không phải không nói thì tức là không hề tồn tại.

Dù sao cũng cần có một người đứng ra nhắc nhở cậu rằng cậu vẫn còn sống trong đau khổ.

Cậu cho rằng không ai nhìn thấy, trên thực tế mọi người đều thấy rất rõ ràng.

Chuyện này…… Quả thật rất tàn nhãn.

“Đủ rồi!”

Diên phần nộ quát.

Trong chốc lát hai bên đầu điện thoại đều lặng như tờ.

Đây là lần đầu tiên Diên nổi giận với Hứa Trúc Linh. Cậu sửng sốt, Hứa Trúc Linh cũng sửng sốt.

Nhưng cô cũng không bực, trút ra được quả thật là một chuyện tốt, dù gì cũng khá hơn so với dồn nén trong lòng không dám để lộ, chỉ có thể tự tra tấn mình.

“Diên, chuyện đã xảy ra, chúng ta đều không có cách nào thay đổi được.

Chuyện lúc trước… Tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân, cho nên tôi nợ anh. Nhưng về sau anh muốn sống như thế nào, còn phải xem chính anh.”

“Trúc Linh, nếu… Tôi chỉ nói nếu, chúng ta đã không ở bên nhau, liệu em có ghét bỏ… có ghét bỏ cơ thể của tôi không?”

Diên lấy hết can đảm hỏi.

Mỗi một chữ đều khó có thể thốt ra khỏi miệng, chúng đều giống như gai sắc tàn nhãn đâm vào trong tìm cậu.

Hứa Trúc Linh nghe vậy, không hề do dự đáp: “Không đâu, người yêu thương anh sẽ không ghét bỏ bất luận cái gì thuộc về anh, mà sẽ bao dung chấp nhận anh.”

“Thật chứ? Nhưng tại sao tôi lại không tin?”

Cậu chua xót hỏi.

“Không phải là anh không tin người khác, mà là bản thân anh đã gặp phải chuyện đó, anh không tin sẽ gặp được một người không chê bai anh. Hơn nữa… Chính anh còn ghét bỏ mình, anh muốn người khác chấp nhận anh kiếu gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.