Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2369



Chương 2369

Cậu ấy đang nói mình à?

Nhưng… Cậu ấy cũng đâu có ăn mình bao giờ đâu, lần nào cũng… chỉ còn một bước cuối cùng thì lại đẩy mình ra, thật sự rất gây tổn thương.

Trong lúc nhất thời, không khí trong xe trở nên nặng nề quái dị.

Hai người không ai nói bất cứ câu gì, một hồi lâu sau Diên mới mở miệng hỏi: “Trong khoảng thời gian này, em sống có tốt không?”

“Cũng bình thường, đã quen với thân phận chủ nhân của dòng họ, bắt đầu thành thạo rồi.”

“Ừ, anh theo dõi những sự kiện mà em xử lý trong mấy tháng gần đây, có đầu tư có cải cách sản nghiệp vân vân, mỗi việc đều có vô số sai sót, làm xong rồi các bậc chú bác trong Công ty Nikkyo còn phải sửa chữa hoàn thiện lại mới có thể vận hành bình thường.”

“Hửm?”

Nikkyo Risa nghe được câu này, ngạc nhiên đến mức ngây người.

Cậu ấy có ý gì? Mỉa mai mình sao?

Cậu không hề phát hiện sắc mặt cô ấy đã thay đổi, tiếp tục nói: “Với cái kiểu làm chủ nhân dòng họ giống như em, anh đoán Công ty Nikkyo không đến trăm năm nữa sẽ phải đóng cửa. Bọn họ toàn là mấy lão già lõi đời, lẽ nào chẳng ai nhận ra em không có thiên phú kinh doanh, năng lực cũng có hạn ư?

Giao cho em sản nghiệp lớn như thế, sao bọn họ yên tâm được nhỉ?”

“Anh… Anh đang chê em bất tài đấy à?”

“Em nhầm rồi, trọng điểm của anh là mấy lão già đó chỉ số thông minh quá thấp cho nên đã nhìn lầm người.”

Cô ấy nghe vậy, chỉ cảm thấy đầu ong ong.

Tựa như có vô số quả bom đang điên cuồng oanh tạc ở trong đầu.

“Dừng xel”

Cô ấy cả giận quát.

Diên khó hiểu, cậu ngừng xe ở ven đường, nhưng không mở cửa xe mà lại khóa trái lại.

“Bởi vì anh nói đám chú bác trong họ em cho nên em nổi giận?”

“Anh nghĩ sao hả?”

Cô ấy hung tợn trừng mắt, hận không thể xơi tái cậu.

“Xem ra không phải? Vậy thì là vì sao?”

“Diên, em biết năng lực của em không đủ, nhưng em đã rất nỗ lực học tập rồi. Ngay từ đầu em vốn không được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, tất nhiên năng lực kinh doanh sẽ thiếu sót phần nào…

Cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Diên ngắt lời.

“Nguyên nhân không phải bởi vì em không được nhận sự đào tạo từ nhỏ, mà là vì em thật sự vốn không phải nhân tài lĩnh vực này, anh có thể nhìn ra được.”

Cậu ấy nói quả thực quá mức trăng trợn, không hề ý thức được lời nói của mình gợi đòn như thế nào.

“Diên, giờ em kiếm người rèn ngay một thanh đao bốn mươi mét nhé?”

“Để làm gì?”

“Chém anh chứ còn gì nữa! Em cho phép anh chạy 39 mét đấy! Mẹ nó!”

Tính cách cô ấy có tốt đến mấy cũng không nhịn được chửi bậy, thật sự cậu chọc điên cô ấy quá rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.