Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 280



Chương 280

“Rời xa em, anh không biết phải sống sao nữa. Cho nên hãy hứa với anh, sau này đừng rời xa anh nhé, hãy ở nơi bàn tay anh có thể chạm đến ánh mắt anh có thể nhìn thấy được không?”

“Cố Thành Trung..” Nghe xong trái tim cô mềm nhũn, mũi cay cay, như sắp khóc.

“Anh đừng có mà đột nhiên bộc bạch như vậy được không, em sắp không kìm được rồi đây..”

“Đột nhiên cảm thấy cô bé của anh lớn rồi, càng ngày càng giỏi ra, anh cũng phải trở nên tốt hơn mới được, mới có thể xứng với em.”

Giọng nói Cố Thành Trung hiền hòa, lời nói uyển chuyển, du dương như tiếng đàn Piano vậy.

Cô rất cảm động.

Trên đời này chỉ có anh mới khen ngợi cô như vậy.

Thấy cô càng ngày càng giỏi, cảm thấy bản thân không xứng với cô. Anh cho cô tất cả tự tin, giống như sống lại vậy. Nếu không có anh thì cũng không có cô bây giờ.

Không có cô thì cũng không có anh bây giờ.

Cho nên…

Hai người là một đôi trời sinh!

Cô rung động rồi, thoát khỏi vòng ôm của anh, không nói câu gì mà hôn anh.

Cố Thành Trung cũng không hề bất ngờ, đối với việc hôn môi anh chưa bao giờ lép vế cả.

Anh rất nhanh đảo khách thành chủ, công thành chiếm đất.

Cuối cùng hai người đều thở hồng hộc.

Đầu kề đầu, mũi kề mũi, cảm nhận chân thực nhiệt độ cơ thể của đối phương, rõ ràng mà sinh động.

“Cố Thành Trung… em muốn đi tắm.”

“Ừ, anh ôm em đi, để anh mở nước nóng cho em.”

“Em muốn anh tắm cho em.”

Cô cười hì hì nói.

Cố Thành Trung nghe vậy bất đắc dĩ nhíu mày: “Sao tự nhiên lại muốn anh tắm cho em?”

“Bởi vì anh chiều em, chiều em đến mức em sắp không tự lo cho cuộc sống của mình mất rồi, tất nhiên em muốn anh tắm cho em. Lần này… em không sợ đau đâu, nếu như anh muốn… em sẽ cho anh.”

Cô ghé vào tai anh khẽ cắn. Cả người anh run lên.

Lời này… đúng là cám dỗ mà.

Anh nhìn vào mắt cô, trong đôi mắt ấy còn mang theo sự thẹn thùng và sợ hãi nhẹ.

Lúc này mà hành sự thì chắc sẽ là thời điểm tuyệt vời nhất. Cô ẩn ẩn chờ mong, nhưng cũng xấu hổ không thôi.

Dù sao cô cũng là người chưa từng trải, có thể nói là mù tịt phương diện này. Trái tim Cố Thành Trung run lên, nếu lúc này mà anh còn nhịn được thì anh không phải đàn ông nữa rồi.

Anh bế thốc Hứa Trúc Linh lên, đi vào phòng vệ sinh.

Lúc này cô căng thẳng hết sức. Lúc cởi quần áo, cả người run nhẹ.

Dù sao cũng không phải lần đầu mình cởi sạch đồ trước mặt Cổ Thành Trung.

“Cái kia… hay là chúng ta tắm cùng nhau đi, dù sao bồn cũng rộng mà.”

Cô cúi đầu, nhìn chân mình bé lại, vốn dĩ không dám nhìn thẳng ánh mắt như lửa đốt của người đàn ông.

Thật… thật là ngại quá đi.

Anh không đáp lại nhưng đã bắt đầu cởi quần áo.

Cô đang ngại hết sức, nên muốn làm gì đó để hóa giải bầu không khí ngại ngùng này.

“Em… em đi đánh răng đã.” Cô đến chỗ bồn rửa mặt, khí nóng bốc lên đa làm mờ mặt gương.

Cũng may đỡ phải chứng kiến cảnh tượng xấu hổ đốt mắt thế này.

Hai người giống như trẻ con vậy, lần đầu nếm thử trái cấm, nên đều cảm thấy phải cẩn thận.

Cô đi lấy bàn chải tự động, nhưng không dẫm vào thảm chống trượt, cả người ngã sóng soài.

Cố Thành Trung còn chưa kịp cởi quần, đã thấy cô ngã trên mặt đất.

Anh vội vã đến đỡ cô dậy, cô vì đau đớn mà gào khóc: “Môn… mông chắc sưng lên rồi…”

“Cái con bé này, đúng là đang tra tấn anh mà.”

Cổ Thành Trung không biết nên dùng từ nào để hình dung cảm giác của bản thân lúc này, cảm giác tắc nghẹn chỉ muốn động chân tay một phen.

Kết quả là, anh đánh vào bông vải. Anh nhanh chóng ôm cô trở về giường, mông sưng lên một mảng, xương cụt đau đớn vô cùng.

Anh tìm thuốc bôi cho cô, xoa xoa lên bề mặt vết thương.

“Nhẹ thôi… đau quá…”

Cô đau đến mức nước mắt tuôn ra.

“Hay để anh gọi bác sĩ đến xem cho em nhé.”

“Không cần, xấu hổ lắm.”

“Thôi vậy, gọi bác sĩ đến cũng không có máy móc hỗ trợ, ngày mai đứa em đi viện chụp chiếu, xem có tổn thương đến xương hay không.”

“Cố Thành Trung, có phải hai chúng ta có độc không, tận hai lần rồi, lần nào cũng gánh hậu quả thất bại.”

“Chắc là ông trời thấy anh không tuân thủ lời hứa nên cố ý trừng phạt anh đấy.”

“Nhưng mà… kẻ chịu tội là em mà, có phải anh ngã đâu.”

“Ông trời biết em quyến rũ anh nên phải trừng phạt em. Lần trước anh bị thương, lần này em bị thương, thế là hòa rồi. Sau này tâm anh sẽ lặng như nước, cho dù em hóa thành mĩ nhân xà anh cũng sẽ không phá giới đâu. Một lần rồi hai lần, trong lòng anh cũng xuất hiện ám ảnh tâm lí đấy.”

Anh chua xót nói.

Làm việc tốt thường gian nan, vậy mà cũng khó khăn quá đi. Cô nghe vậy cũng thấy hơi ngại, nếu cô cứ ngoan ngoãn xuống nước thì đâu đến nỗi.

“À thì… Ngọc Vy nói cho em biết, nếu đàn ông bị dọa sợ, sẽ để lại di chứng đấy, ví dụ như không cứng..”

Cô còn chưa nói xong, anh đã đánh một cái thật mạnh lên mông của cô.

Cô đau đến phát khóc.

“Chú ba Cố, anh có phải người không đấy, em đã thành ra như thế này rồi mà anh còn đánh em à?”

“Em mà còn nói bậy nữa thì cứ xem anh có cho em ăn đủ không?”

“Em… em quan tâm đến anh thôi mà, đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không nhận ra người có lòng.”

“Đợi sau này lên giường rồi em cứ từ từ mà nói với anh, anh mà để em xuống được giường thì anh theo họ em.”

Anh hung dữ nói.

Bất kể người đàn ông nào mà bị nghi ngờ phương diện đó, trong lòng cũng không thoải mái.

Đặc biệt là một người lì lợm như cô, đã nghi ngờ anh bao nhiêu lần rồi.

Chẳng lẽ anh không cần mặt mũi sao?

Không còn cách nào khác sao?

Cô bé này đúng là gan to tày trời.

Cô nghe vậy lè lưỡi, không kìm được nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Đừng có giả làm sói đuôi lớn nữa, nhỡ sau này mà có bệnh gì thật, chắc phải uống thuốc tráng dương đấy…”

“Em nói gì cơ?”

Cố Thành Trung chưa nghe rỡ, nhưng thiết nghĩ cũng không phải lời lẽ hay ho gì, không kìm được vỗ mông của cô.

Cô lập tức im miệng, ngoãn ngoãn vô cùng.

“Không, không nói gì hết, khen anh đẹp trai thôi.”

Vốn dĩ muốn tắm uyên ương, mà đến mức này việc cũng không thành.

Nhưng mà ý nguyện ban đầu cũng đạt được rồi, mông của Hứa Trúc Linh đau nên không ngồi bồn tắm được chỉ có thể quỳ thôi. Cô không dám đè lên vết thương, đành nhờ anh giúp mình tắm.

Hôm sau khi cô đến trường, buổi chiều không có tiết cho nên cô đến thư viện ngồi rồi định đi thăm anh.

Bài tập nhàm chán đến vậy phải nhìn trai đẹp thì tâm trạng mới tốt được.

Cô cũng không quên mua một ít bánh bao chiên mang đến, bây giờ anh mà trở vê thì thường sẽ mua cho cô một ít.

Dì giúp việc trong nhà ngày nào cũng làm, nhưng không biết tại sao, lại không ngon như tiệm này.

Cửa tiệm trăm năm tuổi, không phải chỉ có cái danh hão, nhất định có công thức gia truyền.

Cô đến tiệm bánh bao nhưng khô ngờ lại đóng cửa rồi.

Có một cặp tình nhân đi ngang qua nói chuyện.

“Sao vẫn đóng cửa vậy, đã hai ngày không mở cửa rồi, có kinh doanh nữa không vậy?” Nghe vậy cô có chút thắc mắc, ông chủ không ở nhà sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.