Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 304



Chương 304

“Cũng được, nếu như anh ấy có ý định tìm hiểu sâu thêm nữa thì tớ cũng không từ chối, ấn tượng cũng khá ổn.”

Bạch Minh Châu nhàn nhạt nói, cô ngửi thấy một mùi hương lạ thì tiến lại gần ngửi: “Hôm nay cậu xịt nước hoa à? Sao trên người cậu có mùi nước hoa vậy?”

“Có sao?”

Hứa Trúc Linh ngửi qua thì đột nhiên nhớ lại.

Cô nói chuyện vừa gặp Ôn Mạc Ngôn nói cho Bạch Minh Châu nghe và chỉ sang một hướng khác.

“Ôn Mạc Ngôn đi ăn cơm cùng với bạn, vừa nãy tớ đi vệ sinh vừa bắt gặp nên chào hỏi một chút. Cô gái kia có xịt nước hoa, tớ đứng gần nên bị dính một chút mùi.”

Bạch Minh Châu nghe vậy nhìn sang thì nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn và Đinh Thị Dinh.

Cô tự nhiên nhận ra Đinh Thị Dinh có ý với Ôn Mạc Ngôn nên có thái độ thù địch với cô.

Chẳng trách tối hôm trước lúc uống rượu, Đinh Thị Dinh lại mất kiên nhẫn với cô như vậy.

Hóa ra là Đinh Thị Dinh coi cô là một tình địch tưởng tượng. “Không quan tâm đến bọn họ nữa, chúng ta ăn chuyện của chúng ta. Đợi một lát nữa chúng ta đi dạo phố mua sắm một lần cho thỏa thích.”

Sau khi hai người ăn xong, đến lúc đi ra cửa thì bắt gặp Ôn Mạc Ngôn và Đinh Thị Dinh.

“À… anh lái xe đến à?”

“Ừm, sao vậy?”

“Anh có thể đưa em về nhà không? Em đi giày cao gót nên hơi đau chân…” Đinh Thị Dinh giả vờ đáng thương nói, nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Nhà em không có ai, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút. Đến buổi trưa em sẽ trổ tài làm cơm anh ăn thử được không?”

“Ngại quá, tôi muốn đi thăm cháu gái một chút, chẳng mấy khi chiều nay không có việc, có thể tan làm sớm một chút.”

“Vậy anh có thể tiến em một đoạn được không, nhà em ở ngay phía trước thôi.”

“Không được rồi, anh phải đi mua cho con bé chút đồ ăn. Nếu như chân cô đau thì tôi có thể gọi cho cô chiếc xe taxi.”

Nói xong, Ôn Mạc Ngôn giúp Đinh Thị Dinh gọi một chiếc xe taxi lại và trả luôn tiền trước.

Đinh Thị Dinh bị Ôn Mạc Ngôn đẩy vào bên trong, cô ta tức giận nghiến chặt răng.

Cuối cùng sau khi Đinh Thị Dinh rời đi, Bạch Minh Châu đứng ở cửa cười đến nội thương.

Hứa Trúc Linh không hiểu có gì đáng cười chứ?

“Cậu làm sao vây ?”

“Cô gái kia cũng ở trong công ty của tớ, ở cùng một bộ phận với Ôn Mạc Ngôn. Cô ta rõ ràng là có ý với Ôn Mạc Ngôn, tớ không biết anh ta EQ thấp hay là cố tình giả ngốc mà chặn họn Đinh Thị Dinh khiến cho cô ta không nói được gì. Ha ha, buồn cười chết mất.”

“Sao cậu biết cô gái kia có ý với Ôn Mạc Ngôn?”

“Không có ý gì sao đi làm mà lại mặc đẹp, trang điểm kỹ càng như vậy, thậm chí lại còn xịt nước hoa nước? Không có ý mà con gái lại chủ động mới đàn ông về nhà mình, lại còn nhà em không có ai nữa? Tớ còn tưởng cậu với Cố Thành Trung yêu nhau lâu như vậy rồi thì sẽ có chút tiến bộ, không ngờ cậu vẫn ngốc nghếch như vậy.”

“Đi thôi, chúng ta đi dạo phố.”

Bạch Minh Châu ra khỏi cửa, không ngờ Ôn Mạc Ngôn vẫn chưa đi, anh đậu xe trước cửa rồi nhìn chăm chú về phía cửa nhà hàng.

Thấy bọn họ ra ngoài thì Ôn Mạc Ngôn lập tức nói: “Hai người ra ngoài rồi sao?”

“Anh tìm chúng tôi có chuyện sao?”

“Không…Trúc Linh nói… nói hai người ăn cơm ở đây… vừa nãy anh không kịp tới chỗ hai người để chào hỏi. Anh muốn… anh muốn hỏi. sao em… em.. không đi làm…”

Ôn Mạc Ngôn khó khăn lắm mới nói ra được một câu. Ôn Mạc Ngôn liếc mắt nhìn thấy nụ cười trong mắt của Bạch Minh Châu, hai má anh khẽ đỏ lên.

Vì sao mỗi lần đứng trước mặt Bạch Minh Châu, anh lại luôn mất mặt thế này?

“Ôn Mạc Ngôn, anh nói lắp dữ vậy hả?”

Hứa Trúc Linh vô tình khiến Ôn Mạc Ngôn càng mất mặt hơn.

“Có lẽ trông tớ dữ tợn độc ác quá nên anh ấy cứ nhìn thấy là lắp bắp như vậy.”

“Khôn… không phải như vậy…” Ôn Mạc Ngôn vội vàng nói: “Hôm nay em.em rất đẹp..”

Bạch Minh Châu nghe được câu này thì không nhịn được mà bật cười.

“Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, phải về trường làm luận văn tốt nghiệp nên không đến công ty nữa. Cô gái vừa nãy là bạn gái của anh à?”

“Không… không phải, em cũng gặp rồi… chỉ là, chỉ là đồng nghiệp thôi.”

Bạch Minh Châu nghe vậy thì gật đầu, xem ra Ôn Mạc Ngôn không phải đang giả vờ ngốc nghếch mà thật sự là một người EQ hạn chế, không còn thuốc nào để chữa.

“Vậy thôi, anh làm gì thì cứ làm đi, tôi đi dạo phố đã.”

“Em có cần… cần sức lao động miễn phí, miễn phí không?”

Ôn Mạc Ngôn biết con gái đi mua đồ nhất định sẽ xách về túi to túi nhỏ.

“Hơn nữa… một lát nữa anh cũng phải về biệt thự… anh có thể, có thể đưa Trúc Linh về.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy có thể thuận đường đưa tớ về luôn. Hay là để Ôn Mạc Ngôn đi cùng luôn đi?”

“Đưa một người đàn ông cùng đi mua sắm ư? Chúng ta sẽ không vui mất?”

“Không… không đâu, anh ngoan lắm.”

Ngoan lắm…

Cái quỷ quái gì vậy?

Bạch Minh Châu đen mặt.

“Cũng được, anh đi cùng cũng được nhưng đừng nói gì, cảm ơn anh.”

Ôn Mạc Ngôn nghe vậy thì cảm thấy hơi xấu hổ, anh đúng là bị người khác ghét bỏ.

Anh nhìn thấy Bạch Minh Châu thì luôn cảm thấy mắc nợ nên luôn muốn làm chút gì đó để bù đắp.

Anh đi theo phía sau bọn họ, thật sự không nói một lời nào. Bọn họ đi siêu thị, anh đi phía sau đẩy xe, đến khi thanh toán anh cũng chủ động chi tiền. Mua xong thì nhanh chóng chuyển xuống xe rồi lại quay lại.

Bọn họ đi mua quần áo, Hứa Trúc Linh có vẻ không hứng thú lắm. Mỗi tháng Cố Thành Trung đều bảo chú An đưa quần áo mới đến cho cô. Giá cả của những món để cũng không rẻ nên cô cố mặc nhiều một chút thì mới không cảm thấy mình đang lãng phí.

Bây giờ đầu tháng 4, sắp vào mùa hè nhưng thời tiết đã vô cùng nóng nực.

Bạch Minh Châu muốn mua một chút đồ mùa hè, Hứa Trúc Linh cũng giúp cô lựa chọn một chút.

“Cái này thế nào?”

“Đẹp lắm, đẹp lắm! Minh Châu mặc cái gì cũng đẹp.”

Hứa Trúc Linh gật đầu liên tục.

“Ầy, xem ra tớ đi cùng sai người rồi.”

“Là thật đấy… thật sự rất đẹp… anh cũng thấy.”

Ôn Mạc Ngôn im lặng từ nãy đến giờ bỗng đột nhiên lên tiếng, sắc mặt có vẻ hơi bối rối, anh xấu hổ nói với hai cô.

Bạch Minh Châu xong khi nghe xong thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, cô ngẩng đầu nhìn lên.

Ôn Mạc Ngôn nhìn thẳng và ánh mắt của cô, không hiểu vì sao trái tim anh tự nhiên run lên. Anh nhanh chóng rời ánh mắt đi chỗ khác rồi cúi đầu nhìn xuống.

Bạch Minh Châu cảm thấy rất khó hiểu, cô giống như hồng thủy hay nước lũ sao mà mới nhìn cô một cái mà cúi mặt luôn xuống như vậy là có ý gì?

Vì mọi người ở đó đều cảm thấy đẹp nên Bạch Minh Châu quyết định mua món đồ đó.

Cô chọn thêm mấy bộ nữa rồi bảo nhân viên bán hàng gói lại. Đúng lúc sắp thanh toán thì không ngờ Ôn Mạc Ngôn tiến lên trước giúp cô trả tiền.

“Anh định làm gì vậy?”

“Giúp… giúp em trả tiền…”

“Vì sao?”

“Em… cứu Cố Cố, lại… còn giúp anh.

Bởi vì anh… bởi vì anh bị thương, anh muốn…”

Bạch Minh Châu không đợi được Ôn Mạc Ngôn nói xong hết câu đã xua tay: “Lần trước anh đã uống rượu giúp tôi, là đã giúp tôi một chuyện rất lớn rồi.

Món nợ giữa chúng ta coi như đã tính toán xong rồi. Hơn nữa tôi cũng chỉ là vô tình bắt gặp hai người, nếu đổi thành người khác thì tôi cũng đứng ra giúp đỡ thôi. Vậy nên anh không cần phải nói những lời này nữa. Vả lại, mỗi người giúp anh mà anh đều báo đáp như vậy thì cho dù anh có nhiều tiền hơn nữa thì cũng phá sản mất.”

“Quần áo tôi mua thì cứ để tôi tự trả tiền. Lúc trước đồ ăn vặt anh mua là  của Cố Cố và Hứa Trúc Linh nên tôi mới không ngăn cản anh thanh toán.”

“Nhưng… nhưng mà… “Đừng lôi thôi dài dòng với tôi nữa, nói thẳng thì tôi không thích một người nói lắp. Tính tôi nóng vội, anh nói chuyện như vậy thì tôi sẽ khó chịu chết mất. Vậy nên anh đừng nói chuyện nữa, có nói thì cũng đừng nói những lời vô ích nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.