Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 325



Chương 325

“Ôn Mạc Ngôn!”

Bạch Minh Châu vội gào to tên của cậu ấy.

Nhìn thấy khóe miệng của cậu từ lâu đã nhiễm máu tươi, thế mà vẫn ngoan cố chống đỡ đến cùng.

“Đừng đánh nữa, xin các người đừng đánh nữa!”

“Đường đường là thế hệ sau của nhà họ Bạch, thế mà cũng sẽ mở miệng xin tha đó!”

Tên to con đó nói với giọng châm biếm.

“Đừng… đừng cầu xin họ, có bản lĩnh thì mày hãy đánh chết tao đi!”

“Mẹ nó, mồm miệng của tên ôn con này sao mà cứng như vậy?”

Tên đàn ông đó tức giận nói, lại hung hăng đá tiếp hai cú lên người cậu. Ôn Mạc Ngôn rên ra tiếng, thân mình cũng trượt rất xa trên mặt đất, cuối cùng bị văng thật mạnh vào góc tường, lúc đó cơ thể khó khăn lắm mới ổn định được.

Người của cậu co quắp lại một chỗ, không phát ra tiếng động nào.

Tên to con đó đi đến xem xét hơi thở trên người cậu, thì thấy cậu ta vẫn còn sống.

Một tên khác thì thả Bạch Minh Châu ra, sau đó cô liền chạy ngay đến trước mặt cậu, rồi đỡ cậu ngồi dậy.

“Anh không sao chứ, Ôn Mạc Ngôn, anh nhìn em đi!”

Cậu ấy không nói gì, tiếng hít thở sớm đã trở nên yếu ớt.

Một tên to con khác nói: “Đi thôi, tốt nhất là đừng gây ra án mạng, nếu không anh cả sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”

“Mẹ nó, tên ôn con này đúng là chọc tức người khác mà!” Tên đàn ông nói vẻ bực tức.

Sau đó thì xoay người rời đi.

Bạch Minh Châu nhìn thấy bọn họ không có đóng cửa lại, xem ra thật đúng là muốn thả họ ra.

Cô ấy tranh thủ nâng Ôn Mạc Ngôn dậy, tuy rằng nhìn cậu có vẻ rất gầy yếu, nhưng thân người lại rất nặng, dù sao cũng là đàn ông, khung xương của nam nên mới vậy.

Bạch Minh Châu cố sức mà đỡ cậu dậy, rồi đi một cách khó khăn.

“Ôn Mạc Ngôn.. anh không sao chứ! Anh nói chuyện với em đi được không? Ôn Mạc Ngôn.”

“Anh…” Cậu cố gắng mà nói ra được một chữ, muốn nói một lời để cho cô ấy yên tâm, nhưng còn chưa nói xong, thì trong nháy mắt đã ho ra máu từ trong cổ họng.

Máu…

Cậu ấy thấy được một bãi máu trên mặt đất, rồi cảm thấy đầu choáng váng não như căng ra, mà mỗi một dây thần kinh trên người đều đang đau ê ẩm, lại có thể giữ cho cậu không bị ngất đi.

Cậu dời mắt đi, chớp mắt đầy khó nhọc, rồi nói: “Anh… anh không chết được đâu…”

“Đi, em đưa anh đi đến bệnh viện, anh phải cố gắng lên…”

Bạch Minh Châu đến cùng thì vẫn là một cô gái, gặp phải loại chuyện này, thì cho dù có bình tĩnh lại thì cũng vẫn sẽ sợ hãi.

Cô sợ nếu Ôn Mạc Ngôn mà xảy ra chuyện gì, thì cô sẽ không có cách nào mà tha thứ được cho mình mất, dù sao thì anh ấy cũng vì mình mà bị thương.

Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy nước mắt trên mặt của cô ấy, thì muốn giúp cô lau đi, song cả người lại đau đến không còn sức lực, thì chỉ có thể từ bỏ.

Bạch Minh Châu khó khăn mà đỡ cậu ra khỏi gian phòng bọc sắt, thì thấy quả nhiên là một nhà kho.

Hơn nữa còn là ở nông thôn, vô cùng hoang vu. Cô ấy cố gắng đỡ cậu đi ra đến đường cái, cuối cùng thì cũng nhìn thấy được một chiếc xe hơi tư nhân.

Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể xông ra cản lại.

Chiếc xe hơi đó khó khăn lắm mới dừng lại được, thiếu chút nữa đã đụng vào người Bạch Minh Châu.

Tài xế nhìn thấy người phụ nữ ở ven đường bỗng nhiên lao ra, thì gầm lên giận dữ: “Cô có bị thần kinh không, muốn chết thì đừng có tìm tôi, thật đúng là xui xẻo.”

“Không, không phải, bạn của tôi bị thương rồi, cần phải đi vào bệnh viện ngay, anh có thể có lòng tốt đưa chúng tôi đi một đoạn được không, sau đó tôi sẽ trả thù lao cho anh, mong anh hãy giúp đỡ!”

Tài xế nghe thấy vậy, thì bình tĩnh trở lại, rồi nhìn qua Ôn Mạc Ngôn đang ngã ở ven đường.

Vừa rồi khi Bạch Minh Châu thấy có xe đến, thì sợ chính mình dìu Ôn Mạc Ngôn sẽ không đuổi theo kịp, nên mới buộc phải buông cậu ra.

Người tài xế cũng rất tốt tính, xuống xe mà dìu người lên xe, rồi chạy với tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện.

Trên người Ôn Mạc Ngôn có một chỗ xương sườn bị gãy, còn nhiều chỗ khác thì gặp phải chấn thương mô mêm.

Lẽ ra, người phải chịu đựng tổn thương lớn đến vậy thì sớm đã phải lâm vào hôn mê rồi, thế nhưng đến tận khi được đưa vào bệnh viện Ôn Mạc Ngôn vẫn rất là tỉnh táo.

Vì bác sĩ phải làm kiểm tra cho cả người, nên Bạch Minh Châu không thể đi vào, chỉ có thể chờ trong lo lắng ở bên ngoài.

Trên người cô không có di động, chỉ có thể mượn điện thoại ở chỗ tiếp tân để gọi cho Hứa Trúc Linh.

Cuộc gọi nhanh chóng được nhận, là Cố Thành Trung nghe máy.

Có thể trực tiếp mà tìm được anh chính là cách tốt nhất!

“Cố… Cố Thành Trung, Cố Cố xảy ra chuyện rồi, có một đám người đã đến bắt Cố Cố đi rồi. Thế nhưng những người đó chắc sẽ không gây nguy hiểm đến mạng sống của con bé, bọn họ cũng đã thả em và Ôn Mạc Ngôn ra rồi.”

“Anh biết rồi, anh sẽ lập tức để Khương Anh Tùng đi xử lý.”

Giọng nói của Cố Thành Trung vô cùng bình tĩnh và thâm trầm.

Bạch Minh Châu vô cùng sốt ruột, cả tâm trí đều để ở trên người Ôn Mạc Ngôn, nên cũng không để ý đến thái độ hết sức bình tĩnh của anh.

Sau khi đã ngắt áy, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà vào giờ phút này, ở cổ trấn Anh và Hứa Trúc Linh đã đừng chân, khi Ngôn Minh Phúc gọi điện qua vào hai tiếng trước, nói cho anh biết là đã bắt đầu hành động rồi.

Nhóm người lần này không phải là người của Cố Triệt, mà là nhóm người của chợ đen.

Cho nên Cố Cố hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì.

Anh cũng biết Ôn Mạc Ngôn đã chịu khổ rồi, song anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Trong lòng anh vô cùng rõ ràng, cách này của Ngôn Minh Phúc là cách nhanh chóng nhất.

Cố Triệt không ra tay, vậy anh liền đóng giả làm Cố Triệt để ra tay, đến lúc đó thì Cố Triệt dù có trăm miệng cũng khó mà chối cãi được.

Mà anh thì chỉ cần ở đây chở đợi, đợi đến khi kết thúc ngày giỗ thì lại quay về. Trong bệnh viện, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, sau khi qua được khoảng nửa tiếng, bác sĩ mới mở cửa đi ra.

Ôn Mạc Ngôn cũng đã bị tiêm thuốc gây tê, đang ngủ mê mệt mà bị đẩy đi, bác sĩ gật đầu với cô, rồi nói: “Bệnh nhân không có nguy hiểm đến mạng sống, chính là tương đối vất vả, một tháng kế tiếp tốt nhất là chỉ nên ở trên giường nghỉ dưỡng.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

“Kể ra cũng kỳ lạ, anh ta là bệnh nhân có năng lực ý chí mạnh nhất mà tôi từng thấy, lúc đưa vào đây mà còn có thể giữ nguyên được tỉnh táo, thì đúng là chưa bao giờ gặp qua.” Bác sĩ nhịn không được mà cảm thán, sau đó thì nói: “Bệnh nhân đã được chuyển qua phòng bệnh thường, cô có thể đi xem rồi.”

“Xin cảm ơn bác sĩ.”

Cô ấy lại cảm ơn một lần nữa, sau đó thì cất bước đi đến phòng bệnh thường.

Ôn Mạc Ngôn không có nhiều vết thương trên mặt, chỉ có ở mỗi một chỗ ngay khóe miệng.

Cô ấy không nhịn được mà vén áo bệnh nhân của cậu lên, nơi bụng dưới đều là vết xanh đen ứ đọng, nhìn thấy mà giật mình.

Cô còn nhớ được ngay lúc anh ấy ngã xuống, thì cơ thể cuộn tròn lại, giống như con tê tê đang tự vệ vậy.

Anh ấy nhất định là rất đau đớn, vậy mà còn ráng nhịn lại.

Nói lời mềm mại một chút, thì rõ ràng là có thể giải quyết được rồi, sao anh ấy lại bướng bỉnh vậy chứ?

Bạch Minh Châu không làm sao nghĩ ra được, rồi lẳng lặng canh giữ ở bên giường.

Cô vốn nghĩ rằng thuốc mê của Ôn Mạc Ngôn cần phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tan đi, không nghĩ đến một tiếng sau, thì cậu đã tỉnh lại rồi.

Bạch Minh Châu cơ bản không hề ngủ, tâm sự trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Nên cậu ấy vừa tỉnh, thì cô liền nhìn thấy ngay, sau đó lập tức đi gọi bác sĩ.

“Thật đúng là kỳ tích, người khác ít nhất cũng cần phải ngủ mê một đêm, vậy mà bệnh nhân này lại chỉ ngủ mê có một tiếng rưỡi thôi.”

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra, thì phát hiện tất cả đều rất bình thường, tình trạng bệnh cũng không có chuyển biến xấu đi.

Sau khi kiểm tra xong, thì y tá cũng rời đi, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người.

Ôn Mạc Ngôn chỉ cảm thấy đau nhức cả người, nhưng cậu lại không dám phát ra tiếng, sợ sẽ làm Bạch Minh Châu phải lo lắng.

“Sao anh lại nhanh tỉnh thế, bây giờ anh có thể ngủ lại được không?”

“Sợ là… không thể, cả người đều đau nhức… không có cách nào vào giấc được…”

“Vậy để em gọi bác sĩ tiêm cho anh một mũi an thần, như thế có lẽ sẽ đỡ hơn.”

“Không… không cần đâu, anh muốn trò chuyện với em…”

“Anh nói đi, lần này… em sẽ không ghét bỏ tật nói lắp của anh nữa.”

“Anh vẫn luôn chịu đựng mà không dám… không dám ngất đi, sợ em… sợ khi em thấy anh nhắm mắt, em sẽ lo lắng.” Ôn Mạc Ngôn nói một chữ thì nghỉ một chút.

“Vậy lần này anh tỉnh lại nhanh như Vậy…

“Cũng là, sợ em… sẽ khóc.” Khi nói đến chữ cuối cùng, thì giọng điệu vô cùng dịu dàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.