Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 334



Chương 334

Cố Thành Trung nghe thấy những lời này, sắc mặt liền trở nên có chút khó chịu.

“Cô đã nói xong chưa?” Anh lạnh lùng nói.

“Anh Trung, rõ ràng cô ta đang cố ý mà! Anh phải cẩn thận đề phòng với loại phụ nữ này mới đúng, em nghi ngờ lần này cô ta căn bản đang giả vờ để tranh thủ giành được sự đồng cảm của anh đó.”

“Hình như chuyện giữa tôi và cô ấy không liên quan gì đến cô hết.”

“Nhưng mà…”

Ngô Ưu còn chưa nói xong thì đã bị Cổ Thành TRung không chút khách khí cắt ngang: “Đêm khuya rồi, mời cô cứ tự nhiên.”

Nói xong liền đóng sập cửa lại, bỏ Ngô Ưu đứng một mình ngoài cửa.

Nếu như không phải anh nể tình cũ giữa mẹ anh và nhà họ Ngô thì anh sẽ không nhẫn nhịn như vậy.

Ngô Ưu tức đến mức nắm chặt nắm đấm, thật sự cô ta không nhịn được nữa nên đã trực tiếp xông tới phòng của Hứa Trúc Linh.

“Con hồ ly tinh như cô, rốt cuộc cô đã làm gì anh Thành Trung rồi? Rốt cuộc thì cô đã giở thủ đoạn gì với anh Thành Trung rồi?”

“Tôi… tôi không có giở trò gì mà! Tôi chỉ là chủ động lao vào vòng tay của anh ấy, hôn một chút, sờ một chút, chỉ là thiếu chút tìm một khách sạn nào đấy để thuê phòng thôi mà.”

Hứa Trúc Linh cười rạng rỡ và nói, không hề cảm thấy xấu hổ.

Ngô Ưu nghe thấy những lời này thì tức đến mức giậm chân. “Cô… cái loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô, năm nay cô mới mười chín tuổi thôi đó, còn chưa tốt nghiệp đại học nữa mà đã vô liêm sỉ như vậy rồi sao? Cô không sợ tôi sẽ mang những chuyện này truyền ra ngoài, để cho mọi người đều nhìn thấy sự giả tạo của cô sao?”

“Tôi vô liêm sỉ cái gì chứ, không phải là tất cả mọi thứ tôi đều học hỏi từ cô hay sao? Không phải cô cũng giả vờ đau chân rồi bảo anh ấy đưa cô đến bệnh viện sao? Sao hả? Việc cô làm là hợp pháp, còn việc tôi làm là sai hay sao? Đây là đạo lý ở đâu ra thế?”

“Cô… dù sao thì tôi cũng không để tiện và hèn hạ như cô, cô căn bản không phải tới đây để thắp hương, mà là vì cô biết anh Thành Trung ở đây cho nên mới đi theo. Cô có biết xấu hổ không mà lại còn có thể làm ra loại chuyện này?”

Nghe thấy những lời này của Ngô Ưu, Hứa Trúc Linh cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Sao cô ta có thể không biết ngại mà nói cô trong khi cô ta cũng chính là người như vậy nhỉ?

Tại sao cô ta có thể đứng trên đỉnh cao đạo đức mà buộc tội cho cô, đầu óc của người phụ nữ này bị hỏng rồi sao?

Không hợp lý một chút nào đâu nhé!

“Cô Ngô, phiền cô đi ra ngoài có được không? Cô ở đây líu ra líu ríu rất ồn ào, tôi còn phải đi ngủ nữa!”

“Cô cút ra ngoài ngay cho tôi, gia đình tôi không hoan nghênh cái loại kỹ nữ tâm cơ như cô tới đây, cô cút ra ngoài cho tôi!”

Cô ta lao tới và mang hết đồ đạc của Hứa Trúc Linh vứt ra ngoài cửa.

Hiệu quả cách âm ở đây không đủ tốt, sau khi Cố Thành Trung nghe thấy liền vội vàng chạy đến, vững vàng bắt được từng món đồ của Hứa Trúc Linh bị Ngô Ưu đáp ra ngoài cửa.

Nhưng Ngô Ưu vẫn còn chưa nhận ra điều đó, cô ta chỉ thẳng vào mũi Hứa Trúc Linh và nói.

“Mau đứng dậy cho tôi, nhà tôi không chào đón thứ đàn bà đê tiện như cô!”

Hứa Trúc Linh bất lực nhìn Cố Thành Trung, làm mất thể diện thật sự không đẹp đẽ gì.

Cố Thành Trung vội vàng bước tới, ôm cô từ trên giường đứng lên.

“Anh… Thành Trung, sao anh lại ở đây?”

Ngô Ưu đột nhiên trở nên bối rối và hoảng loạn, cô ta sợ anh sẽ nhìn thấy hành động như những người đàn bà chanh chua của mình vừa rồi.

Chú ba Cố, hiện giờ tôi nên làm gì mới được?”

“Chúng ta đi ra ngoài ở. Có nhiều khách sạn như vậy nhất định có thể tìm được một cái. Ngày mai lên núi thắp hương xong rồi chúng ta sẽ trở về ngay lập tức.”

“Anh Thành Trung, cô ta nói dối anh đó, cô ta chỉ muốn cố tình tiếp cận anh thôi…”

Ngô Ưu còn chưa kịp nói xong đã bị anh không chút khách sáo cắt ngang.

“Nhìn tôi ngu ngốc như thế sao? Nên mới cần cô nói cho tôi chuyện này?”

Khi Ngô Ưu nghe thấy điều này thì trái tim không khỏi run lên.

Đúng vậy, đến cô ta còn có thể phát hiện ra Hứa Trúc Linh hoàn toàn không đến đây để thắp hương vậy thì Cố Thành Trung thông minh như vậy sao có thể không biết chứ?

Nếu như anh đã biết điều đó vậy tại sao lại không ngăn cản mà còn quan tâm đến cô ta như vậy?

Chẳng lẽ hai người bọn họ…

Ngô Ưu kinh ngạc nhìn bọn họ, có lẽ nào thực sự bọn họ đều có tình cảm với nhau hay sao, vì thế nên Cố Thành Trung mới ngầm thừa nhận đồng ý cho Hứa Trúc Linh đi theo.

Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này liền cảm thấy rất buồn cười.

Tại sao lại biến thành chính mình theo đuổi Cổ Thành Trung sau đó Cố Thành Trung vừa hay cũng nhìn trúng mình rồi?

Cố Thành Trung hoàn toàn không để ý đến Ngô Ưu, anh chỉ chú tâm vào chuyện bế cô lên và xách vali ra ngoài.

Chú Ngô và thím Ngô hoảng hốt chạy ra ngoài nhưng cũng không thể ngăn anh lại được, Cố Thành Trung để lại tiền sinh hoạt và tiền phòng mấy ngày hôm nay rồi bỏ đi không thèm ngoảnh lại. Thím Ngô hung hăng tát Ngô Ưu một cái: “Con làm gì vậy, mẹ đã nói là đừng làm bừa rồi mà, sao con lại đuổi người ta đi? Anh trai của con sau này vẫn phải dựa vào Cố Thành Trung để sống đấy!”

“Anh cả, anh cả, mẹ chỉ biết đến anh cả thôi, tại sao từ trước đến nay mẹ không nghĩ cho con? Mẹ không quan tâm đến hạnh phúc cả đời của con gái sao?”

“Mẹ thấy con đúng là suy nghĩ quá viển vông rồi, con là như thế nào mà muốn gả vào gia đình giàu có chứ? Cút vào trong nhà cho mẹ, ngày mai cùng mẹ đi xin lỗi người ta, thật là càng ngày càng không biết phép tắc.”

Thím Ngô tức giận nói rồi xoay người rời đi.

Ngô Ưu tức phát khóc, cô siết chặt nắm đấm của mình, cô ta không cam tâm.

Cô ta nhất định có thể trèo lên cao thành công, dù sao thì cũng đã có người đó giúp đỡ mình, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn gì nữa!

Hứa Trúc Linh ngồi trên vali, trên tay cầm một gói đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn.

Còn Cố Thành Trung đang nhẫn nhục chịu khó đeo cặp sách của cô, bên trong đều là đặc sản vùng miền ở đây, ngoài ra trên tay còn đang xách một túi đồ ăn vặt giúp cô nữa.

“Chú ba Cố… sao anh lại đi ra ngoài? Buổi tối như này chúng ta đi đâu tìm chỗ ở đây? Hiện giờ đang là kỳ nghỉ lễ nên số lượng người đến đây chơi có nhiều đi.”

“Rồi sẽ tìm được thôi, không phải em nói là suýt chút nữa đã cùng anh đi thuê phòng rồi hay sao? Bây giờ được như ý muốn rồi đó.”

“Anh … anh nghe thấy hết sao?”

“Hiệu quả cách âm giữa các phòng không tốt, không những nghe thấy mà còn nghe thấy rõ ràng từng chữ một.” Cố Thành Trung cười: “Không nghĩ tới em cũng nóng lòng muốn thuê phòng cùng anh như vậy đấy? Trái lại làm cho anh có chút được nuông chiều mà sợ hãi.”

“Không phải… còn lâu mới như thế.” Hứa Trúc Linh đỏ mặt nói.

Cô tưởng rằng Cố Thành Trung không tìm được phòng, nhưng không ngờ là anh có thể tìm thấy nhanh như vậy, cũng đơn giản thôi vì anh được trả giá tiền phòng gấp ba lần cơ mà.

Quả nhiên, trên thế giới này tiền không phải là thứ vạn năng nhưng không có tiền thì hàng vạn lần không được.

Nhưng mà… khách sạn này cũng chỉ còn trống một phòng duy nhất mà thôi, vốn dĩ căn phòng đó là để dành cho bà con của ông chủ, mười hai giờ đêm họ mới tới đây. Nhưng vì thấy Cố Thành Trung ra giá cao nên ông ấy đành nhường cho anh.

Dù sao họ vẫn luôn ngủ cùng nhau, nhưng đây là lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau trong khách sạn.

Nếu lần đầu tiên gặp mặt mà Cố Thành Trung muốn cô vậy thì tính ra bọn họ đã từng thuê phòng một lần rồi, thế nhưng lần đó anh đã bỏ đi.

Cô đột nhiên nghĩ tới đây, không kìm được hỏi: “Cố Thành Trung, lúc anh và em gặp nhau lần đầu tiên, vốn dĩ em đã định mang mình đến làm quà cho anh, tại sao anh lại không muốn em?”

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Bởi vì lân đầu tiên thuê phòng không viên mãn, anh lại rời đi trước, lần này mới là lần chúng ta thuê phòng một cách nghiêm túc, em nghĩ đến nên muốn hỏi xem sao. Lúc đó có phải đột nhiên lương tâm của anh trỗi dậy nên mới tha cho em đúng không?”

“Muốn biết à?”

“Ÿ ừ”

Hứa Trúc Linh gật đầu như giã tỏi.

“Ngay từ đầu anh đã biết là em tự mình đưa tới nhưng lúc đó em mới mười tám tuổi, còn quá nhỏ so với anh.

Nên anh không hề có ý định muốn động vào em, cũng không có ý định thu nhận em làm người phụ nữ của anh, bởi vì đối với anh mà nói thì phụ nữ là một người rất rườm rà và phiền phức.”

“Sau khi anh rời đi, lúc em vừa từ khách sạn đi ra đã có phóng viên vây lấy em, em còn nhớ không?”

“Em nhớ, bọn họ xông vào rất quyết liệt, ke chuẩn giờ mà lao vào, rõ ràng là cố ý!”

“Thật ra anh cũng không đi đâu xa, chỉ là ở trong xe cách đó rất gân.

Anh cứ tưởng rằng em sẽ không giải quyết được nên mới bảo Khương Anh Tùng giải quyết giúp em, nhưng không ngờ… em lại nói một câu “người đàn ông của tôi” làm cho anh nghe thấy ngược lại lại cảm thấy tràn đầy vui mừng, vì thế liền nhờ chú An đến đón em ve.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.