Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 335



Chương 335

“Sau đó thì sao?”

Hứa Trúc Linh tiếp tục tò mò hỏi. “Có lẽ chính dáng vẻ bảo vệ anh của em đã khiến anh cảm động, khiến cho anh phải chú ý đến em, anh nghĩ em là một cô gái không tồi, để em làm vợ chưa cưới của anh để đối phó với gia đình cũng không có gì là không được.”

“Chỉ là lúc đó em vẫn còn sợ anh, làm anh cho cảm thấy rất tẻ nhạt và vô vị nên cũng không tiếp tục trêu chọc em nữa, liền để cho em rời đi. Nhưng không ngờ rằng thế mà em lại trở về, lúc đó tại sao em lại trở về vậy? ”

Em á?

Một mặt là vì em sợ anh nuốt lời không chịu đầu tư cho nhà họ Hứa nữa, lúc đó bố em nhất định sẽ giận cá chém thớt lên em, cuộc sống của em sẽ không dễ chịu nữa. Hơn nữa… nếu không ở bên cạnh anh thì ông ấy cũng sẽ tìm cách bán cho em cho những người khác. Dù sao thì cũng đều không phải kết quả tốt đẹp gì, em cũng không muốn phản kháng nữa. “

“Ban đầu quả thực em rất sợ anh, nhưng sau một thời gian dài em mới cảm nhận được tính tình của anh rất tốt cho nên dần dần cũng không sợ nữa. Ngược lại hiện giờ em còn cảm thấy có chút hoài niệm dáng vẻ anh đeo lên cái mặt nạ xấu xí đó, nhưng tiếc là… không thể nhìn thấy nó nữa rồi.”

Hứa Trúc Linh buồn bã nói.

Cổ Thành Trung nghe xong không nhịn được cười, người khác ai cũng sợ gương mặt của anh, nhưng chỉ có mỗi mình cô là thích. “Vì vậy, anh ở đây để báo đáp em đó. Theo thần thoại và các câu chuyện cổ tích thì em không thể từ chối việc anh lấy thân báo đáp đâu. Anh là của em cho nên… nữ hoàng cứ tùy ý sai khiến.”

“Em muốn ăn trái cây, anh rửa giúp em một quả đi.”

“Được thôi.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Ngô, không cần phải kiềm chế điều gì nữa, Hứa Trúc Linh liền giống như một con mèo con nhào vào vòng tay anh.

Cổ Thành Trung nhẹ nhàng ôm lấy cô, không dám dính sát lại gần cô nhưng lại không nỡ buông ra.

Đã hai đêm rồi anh không được thoải mái ôm lấy cô vì thế cho dù là một khắc anh cũng không muốn buông tay.

Ngày hôm sau, bọn họ cùng nhau lên núi, nhưng không ngờ Ngô Ưu cũng đến, trong tay còn xách theo ít đồ để thắp hương. Cô ta vô cùng hối lỗi nói: “Cô Hứa, tối hôm qua thật ngại quá, tôi không nên giở tính trẻ con mà đuổi cô đi như vậy. Mẹ tôi đã dạy dỗ tôi rất nhiều rồi, mong cô đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi, đừng giận tôi, có được không? Hai người cũng hiểm khi mới đến đây và cũng là khách của nhà tôi, thực sự tôi không nên làm như vậy.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, rồi nhìn thấy vẻ mặt áy náy, đầy thành ý của cô ta nên cũng không làm khó cô ta nữa.

Nhìn dáng vẻ của cô ta như vậy, đoán chừng là cũng đến để thắp hương, hôm nay người mất là lớn nhất, cô cũng không muốn tính toán gì với cô ta nữa. “Không sao, tất cả đều kết thúc rồi.”

“Vậy thì… tôi cũng muốn thắp cho bác gái một nén hương, cứ coi như là một chút tâm ý của tôi đối với người lớn.”

Cô ta cũng đã nói như vậy rồi nên Cố Thành Trung cũng không có ngăn cản, dù sao cũng là tâm ý đến viếng thăm mộ của mẹ anh. Cổ Thành Trung không đốt tiền giấy bởi vì anh cảm thấy như vậy không tốt cho môi trường nên đã mua một vài bó hoa và trái cây mang đến.

Bọn họ lễ bái ở trước mộ xong thì Cố Thành Trung liên lạnh nhạt nói: “Tôi còn có mấy lời muốn nói với mẹ tôi, cô có thể tránh đi một lúc được không?”

“Được được… vậy cô Hứa…”

“Cô ấy không cần, mẹ tôi vẫn luôn muốn nhìn thấy con dâu tương lai.”

Cổ Thành Trung nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hứa Trúc Linh, từng chữ từng chữ một vang vọng.

Hứa Trúc Linh nhất thời không biết phải làm sao, sớm biết sẽ như này thì chi bằng nên nói cho nhà họ Ngô biết mối quan hệ của bọn họ ngay từ đầu.

Che che giấu giấu đến tận bây giờ, không ngờ đều trở thành công cốc rồi.

Ngô Ưu nghe thấy vậy thì sắc mặt hơi tái đi, cô ta nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ mà không khỏi cảm thấy chướng mắt.

Đôi tay nhỏ bé giấu trong tay áo âm thầm siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt khiến người ta đau đớn.

Cô cố gắng nhẫn nhịn, giả vờ bình tĩnh. “Vậy thì… vậy tôi đi trước đây… Đúng rồi, sau khi thắp hương xong hai người nhớ về nhà tôi ăn cơm nhé, mẹ tôi đã chuẩn bị bữa trưa và nói rằng bà nhất định phải xin lỗi hai người, nếu không bà sẽ cảm thấy có lỗi. Anh Thành Trung, anh nhất định phải đến nhé. “

Cố Thành Trung không từ chối, anh không thể thường xuyên sống ở đây, cỏ dại trên ngọn núi này mọc rất nhanh anh vẫn phải nhờ nhà họ Ngô giúp anh xử lý chúng.

Vì thế anh vẫn phải giữ lại cho họ một chút thể diện.

Sau khi Ngô Ưu rời đi, Hứa Trúc Linh liền thở phào nhẹ nhõm, giữa ba người vẫn có chút ngượng ngùng.

Cô nhìn vào bia mộ, trên bia mộ có một bức ảnh đen trắng, người phụ nữ trong bức ảnh là mẹ của Cố Thành Trung, nhìn bà trông như vẫn đang ở tuổi hai mươi, có lẽ đây là bức ảnh được chụp cách đây lâu rồi.

Trên khóe miệng còn mang theo một nụ cười xinh đẹp động lòng người.

Chẳng trách bà lại được nhân vật trí dũng kiệt xuất như ông cụ nhìn trúng, chỉ dựa vào khuôn mặt như vậy cũng đủ khiến những người đàn ông phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. “Chẳng trách anh sinh ra đã đẹp trai như vậy.” Hứa Trúc Linh không khỏi cảm thán nói: “Gen di truyền này của anh đúng là quá mạnh mē!”

“Bác gái, con tên là Hứa Trúc Linh, đây là lần đầu tiên con đến đây, nếu như con có chỗ nào làm chưa đúng thì mong bác hãy bỏ qua cho con nhé.”

Hứa Trúc Linh thành kính khom lưng nói. “Em không nên đổi thành gọi mẹ sao?”

“Không phải là chúng ta còn chưa kết hôn sao?”

“Em cứ gọi một tiếng đi, anh nghĩ… nếu bà ở dưới suối vàng nghe thấy được, nhất định sẽ rất vui.”

Cố Thành Trung nhìn vào bia mộ một cách rất chăm chú, giọng nói có chút âm trầm.

Ký ức của anh về mẹ của mình rất mơ hồ, năm đó khi anh năm tuổi phải rời khỏi nhà họ Cổ thì sức khỏe của mẹ anh đã không được tốt rồi. Anh nhớ lúc anh lên xe, mẹ anh đứng ở cửa, không đến gần, cũng không nói gì mà chỉ đứng yên ở đó khóc.

Năm thứ hai, trong nhà truyền tin đến nói rằng mẹ anh đang ốm nặng, anh và anh hai liền vội vã trở về, nhưng anh vẫn không kịp gặp mẹ lần cuối.

Đây cũng chính là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời của anh và anh hai.

Anh nghe bố anh nói rằng thực ra mẹ không muốn kết hôn với ông, nhưng bà đã mang thai anh hai nên bất đắc dĩ mới phải chịu ấm ức gả vào nhà giàu.

Bà vì bố anh, vì anh hai mà luôn cố gắng lấy lòng Cố Triệt nhưng lại liên tục bị sỉ nhục.

Dù bố anh có thể bảo vệ bà nhưng ông không thể thay đổi được sự thật rằng Cổ Triệt không chấp nhận người mẹ kế này.

Cộng thêm địa vị thấp kém của trong giới quý tộc bà luôn bị người ta coi mẹ, nên thường, còn có những lời đàm tiểu được truyền đi rất quá quắt.

Cổ Triệt ngày càng lớn, anh ta cũng có tiếng nói trong tập đoàn, cứ như vậy nên những người chỉ trích mẹ của anh ngày càng trắng trợn hơn.

Anh có thể nhận ra mẹ luôn không vui, muốn quay lại nghề cũ nhưng lại không dám ra ngoài mà chỉ có thể ở nhà.

Anh và anh hai rời đi rồi, tuy rằng mẹ anh rất buồn nhưng sau đó sẽ được vui vẻ hơn.

Bà không muốn hai anh em họ ở trong cái lồng nhà họ Cố này cả đời, khiến cho hai anh em họ cũng giống như bà, bị nhốt ở đây từ đó nảy sinh sự sợ hãi với thế giới bên ngoài.

Anh không oán hận Cổ Chí Thanh, anh biết rằng bố anh đã làm hết sức mình rồi và quả thực là ông rất yêu mẹ anh, luôn muốn bảo vệ cho bà.

Là do mẹ của anh… không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Vì vậy, anh mới tìm mọi cách để nâng cao vị thế của Hứa Trúc Linh, anh không muốn cô phải chịu những lời đàm tiểu giống như mẹ anh năm đó nữa.

Chỉ là khi cô thực sự trở nên tốt hơn rồi thì anh lại bắt đầu lo lắng, suy tính thiệt hơn. “Mẹ, con đưa Hứa Trúc Linh đến thăm mẹ. Cô ấy là người phụ nữ mà con trai của mẹ yêu thương nhất,con nhất định sẽ bảo vệ cô ấy cả đời.”

“Mẹ ..”

Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng nói, cô có chút ngại ngùng.

Mẹ…

Từ ngữ này đối với cô vẫn còn rất xa lạ, cô đã từng gọi Trần Cẩm Vân như vậy, nhưng cô biết Trần Cẩm Vân cũng không thích thú gì khi cô gọi bà ta như vậy, nếu như không phải vì thể diện của Hứa Đức Thắng, thì bà ta chỉ mong sao có thể công khai thân phận của đứa con gái riêng của bà ta ra bên ngoài mà thôi.

Cô cũng không thực sự coi bà ta là mẹ và cô cũng chưa từng được nhìn thấy mẹ ruột của mình.

Vì thế khi cô cất lên tiếng gọi mẹ, cô có cảm giác rất xa lạ.

Hiện giờ bắt chước Cố Thành Trung gọi bà một tiếng “mẹ” làm cô không khỏi có chút ngượng ngùng.

Ngay khi tiếng gọi của cô cất lên anh đã siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô và nhìn sâu vào ánh mắt của cô. “Cảm ơn em, anh nghĩ bà chắc hẳn đang cảm thấy rất hạnh phúc.”

“Giữa anh và em còn khách sáo cái gì chứ? Dù sao thì… sớm muộn gì em cũng sẽ gọi mà.” Cô đỏ mặt, nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.