Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 343



Chương 343

Hứa Trúc Linh quay người nhìn qua, chỉ thầy Cổ Thành Trung mặc quần áo bệnh nhân, anh đứng ở cổng bệnh viện đối diện với đường lớn.

Cơ thể anh vẫn còn yếu ớt, vậy nên bước đi của anh không được ổn địng cho lắm.

Thậm chí ngay cả dép anh cũng không kịp xỏ vào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim cô thắt chặt lại.

Cô đang định lao qua, nhưng Cổ Thành Trung lại gọi cô lại. “Em đừng động đậy, đứng ở đó, anh đi qua.”

Anh vội vàng nói.

Sau đó anh nhìn xe ở hai bên đường, xuyên qua hàng người, băng qua đường.

Tốc độ đi của anh không phải quá nhanh, những mỗi bước chân đều có thể nhìn ra được sự gấp gáp.

Cuối cùng anh cũng đi tới trước mặt cô, ôm cô vào lòng.

Anh ôm cô rất chặt, dường như sợ cô sẽ lập tức biến mất trong một giây vậy.

Trái tim cô mềm nhũn lại, bàn tay nhỏ cũng ôm lại anh. “Cố Thành Trung, sao anh lại xuống đây?”

“Anh không nhìn thấy em nên rất lo lắng.” Cổ Thành Trung nói từng câu từng chữ.

Anh ôm cô rất lâu, cuối cùng Hứa TRúc Linh đẩy anh ra trước.

Cơ thể anh vẫn còn rất yếu, nên nhanh chóng quay về giường nằm thôi.

Cô lập tức thanh toán Người bán hoa còn cười nói: “Vợ chồng nhỏ hai người đúng là ân ái mặn nồng gớm nhỉ, đúng là ngưỡng mộ quá mà.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, cô hơi ngại ngùng.

Cô dìu Cố Thành Trung về phòng bệnh. “Sao ngay cả dép anh cũng không đi mà lại chạy ra ngoài thế hả?”

Hứa Trúc Linh hơi nổi giận nói.

Cô lấy giấy ướt ra lau cho anh, sau đó dìu anh lên giường.

Cô đang định quay người đem hoa đi cảm, không ngờ Cổ Thành Trung lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, anh nghĩ cô muốn rời đi.

Đôi mắt anh sẫm lại, nhìn cô, ánh mắt hơi nóng bỏng.

Tơ máu ở mắt anh vẫn còn chưa tan hết, có thể nhìn thấy anh rất mệt mỏi.

Trái tim Hứa Trúc Linh mềm nhũn lại, cô nhẹ nhàng nói: “Em chỉ đi cắm hoa thôi mà.”

Cổ Thành Trung nghe vậy thì mới buông tay cô ra.

Cô lẩm bẩm một câu đói rồi, Cổ Thành Trung lập tức kêu Khương Anh Tùng chuẩn bị đồ ăn.

Thức ăn của hai người khá thanh đạm, một người vừa khỏi bệnh, một người cơ thể còn rất yếu, ba ngày không ăn gì, vậy nên chỉ có thể ăn tạm vài món dễ tiêu trước.

Tốt xấu gì ba ngày này cô cũng được tiêm dịch dinh dưỡng vào người, còn anh chỉ uống có mấy ngụm nước, có là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.

Khương Anh Tùng chuẩn bị cháo thịt gà, còn có một ít bông cải xanh, trứng hấp.

Cô nhìn thấy Cố Thành Trung lặng lẽ gắp thịt gà trong cháo vào bát của cô. Anh nhớ cô thích ăn thịt. Hứa Trúc Linh nhìn thấy cảnh này, sống mũi hơi cay. “Anh ăn của anh đi, gắp cho em làm gì?”

“Không phải em thích ăn sao?”

Cổ Thành Trung ngẩng đầu lên nhìn cô, lời nói mang theo sự hiển nhiên.

Chỉ cần cô thích, chỉ cần anh có, tất cả đều cho cô hết. “Cố Thành Trung, anh là tên ngốc hả? Anh như vậy mà còn đòi chăm sóc em? Lúc này em hay rồi, còn phải chăm sóc cho anh nữa, anh không biết trước khi chăm sóc người bệnh thì phải chăm sóc cơ thể mình tốt nhất hay không?”

“Em giận rồi sao?”

Cổ Thành Trung dịu dàng nói: “Vậy anh xin lỗi em, có được không?”

Chỉ cần cô bình an, khỏe mạnh đứng bên anh, bắt anh làm gì cũng được hết. Lần này, anh thật sự rất sợ cô không tỉnh lại nữa.

Anh hỏi rất nhiều bác sĩ, họ đều nói nếu cục máu đông không tiêu tan hết, nếu còn tiếp tục phát triển nữa thì sẽ thành người thực vật.

Vừa nghĩ tới Hứa Trúc Linh có thể sẽ không nhảy múa, cười đùa trước mặt anh nữa trái tim anh như bị một con dao sắc nhọn đâm mạnh vào vậy, vô cùng đau đớn.

Anh không dám rời đi, chỉ muốn ở mãi bên cạnh cô.

Hy vọng cô vừa mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là anh.

Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, cũng không biết nên tức giận hay không nữa.

Cô giận anh không chăm sóc tốt cho mình, không phải muốn anh xin lỗi, anh cũng chẳng có lỗi gì. “Cố Thnahf Trung, em không thích dáng vẻ không có chừng mực này của anh tẹo nào hết.”

Hứa Trúc Linh không nhịn nổi, ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt. “Cố Thành Trung không biết chừng mực chẳng đẹp trai chút nào cả, anh trở nên rất yếu ớt, chẳng ra gì hết. Ở trong lòng em, anh luôn là một siêu nhân, mãi mãi không ngã xuống. Thế nhưng lần này, em xảy ra chuyện, anh giống như biển thành một người khác, anh khiến em trở nên rất buồn. Cho dù em chết rồi, anh cũng đừng biến thành dáng vẻ này.”

“Cổ Thành Trung, thảo nào ban đầu Trình Anh nói em sẽ trở thành tảng đá cản chân anh, thì ra em thật sự là… Em không thích dáng vẻ này của anh, mặc kệ em có xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng mong anh luôn mạnh mẽ, sáng suốt nghĩ kế như lúc làm việc.”

Cố Thành Trung yếu ớt sẽ bị ốm, sẽ ngã xuống, sẽ trở nên không còn lí trí nữa.

Cô cố gắng như vậy là không muốn liên lụy đến anh, nhưng cô vẫn khiến anh trở thành bộ dạng này.

Cô còn nghe Khương Anh Tùng nói, ban quản trị cũng tới đây rồi, họ liên minh lại với nhau trách mắng Cổ Thành Trung vì một người phụ nữ mà mặc kệ sự sống chết của hàng nghìn nhân viên ở tập đoàn. Những tập tài liệu trong phòng của Khương Anh Tùng đều đã chất thành ngọn núi nhỏ rồi.

Cổ Thành Trung như vậy, nếu như người xấu tới, anh nhất định không phản kích lại được. “Cổ Thành Trung, anh có thể đồng ý với em không, hay coi em là hậu thuẫn mạnh nhất của anh chứ không phải là điểm yếu làm liên lụy đến anh, sau này, em có gặp chuyện không may anh cũng đừng trở nên như vậy, có được không?”

“Hứa Trúc Linh….”

Cố Thành Trung trầm mặc tới hiện tại, cuối cùng cũng đã có lời đáp lại. “Ừm.”

Cô lập tức gật đầu, thể hiện mình đang nghe.

Cô cho rằng anh sẽ đồng ý với mình, nhưng không ngờ giọng nói trầm thấp, khàn khàn của anh lại vang lên: “Anh không làm được, pahir làm sao đây?”

Lời này, giọng điệu của anh kéo dài ra, mang theo chút bất lực.

Sau đó, anh ôm cô vào trong lòng, ra sức ôm lấy cô. “Lời em nói quá nhẹ nhàng rồi, đối với anh mà nói nó lại rất khó. Anh cho rằng anh cũng có thể im lặng, bình tĩnh lại, có thể một lòng một dạ, chuyên tâm làm chuyện của mình được. Nhưng khi nhìn thấy em nằm trên giường, không cử động, không quấn lấy anh, không cười với anh, không làm loạn với anh, anh sẽ hoảng loạn.”

“Hứa Trúc Linh, em bình an chính là sự hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của anh rồi, nếu như em ngã xuống, anh sẽ sụp đổ mất…”

Cố Thành Trung tnois, giọng nói lộ ra mấy phần bất lực, nhưng lại không chút hối hận. Anh biết Hứa Trúc Linh sẽ trở thành điểm yếu của anh, anh bằng lòng để cô trở thành vậy.

Nghe thế, cô mở miệng ra, định nói lời phản bác, nhưng nửa chữ cũng chẳng nói ra được.

Trong đầu cô cứ vang vọng mãi câu nói đó của anh.

Nếu như em ngã xuống, anh sẽ sụp đổ mất.

Anh không phần thần tiên, anh cũng có thất tình lục dục, cho dù trái tim có băng giá cũng sẽ có nơi mềm yếu nhất định.

Tất cả sự dịu dàng của anh đều cho cô hết, cô không cách nào báo đáp được. “Vậy nên, đừng nói với anh những lời này, nếu như ngay cả em cũng mặc kệ, khuyên anh như thế, vậy anh sẽ đau lòng lắm, chỉ còn mỗi cái thân xác này thì sao sống được.”

“Cổ Thành Trung, anh nói lời này, em… em không biết nên phản bác lại sao nữa.”

“Không cần phản bác lại, đây là bệnh không thuốc nào chữa nổi.”

“Vậy, vậy anh phải đồng ý với em, sau này anh không được khiến bản thân mệt mỏi vậy nữa, Cổ Thành Trung mặt đầy râu xấu chết đi được…”

= “Rất xấu?”

Cổ Thành Trung nghe vậy thì nhíu mày lại, anh đẩy Hứa Trúc Linh ra, lập tức xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.