Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 347



Chương 347

Lâm Thanh Huyền là một người phụ nữ thông minh, biết lấy lòng phục vụ người khác, biết có thể đối đãi tốt lúc nào?

Cô lập tức nói: “Cố tổng, tôi ngày mai sẽ thay một bộ áo quần mới, anh hãy yên tâm.”

Cố Thành Trung nghe thấy lời này, hơi hơi có chút không ngờ.

Anh rất sớm đã điều tra tài liệu những chuyện trước đây của tập đoàn, có biết đến sự tồn tại của Lâm Thanh Huyền.

Có thể nói đây là trợ thủ đắc lực của Cố Triết, rất nhiều chuyện quan trọng đều giao cho cô ấy đi sử lí.

Mặc dù chỉ là một thư ký, nhưng ở trong tập đoàn lời nói lại có ảnh hưởng rất lớn, bởi vì cô ấy làm việc rất quyết đoán, tàn nhẫn, một điểm cũng không dây dưa. Cố Triết cũng sẵn lòng tín nhiệm cô, rất nhiều hạng mục đều từng qua tay của cô ấy, thậm chí cô ấy đã từng xem qua, thậm chí là tình trạng của mỗi một hạng mục.

Nền tảng của Lâm Thanh Huyền rất sạch sẽ, là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, nhận được sự giúp đỡ của người khác để học đại học, mỗi năm đều có thể lấy được học bổng, hơn nữa còn ra nước ngoài du học.

Cô ấy tìm được sự giúp đỡ của cặp vợ chồng, nhận được không ít thù lao.

Trong nhà đối phương có cậu con trai không tồi, nhưng Lâm Thanh Huyền lại từ chối.

Lí do rất đơn giản, ân huệ giúp đỡ suốt đời khó quên, nhưng mà cô ấy sẽ không lấy cuộc sống của mình ra trả giá, cũng sẽ không chịu áp bức về mặt đạo đức.

Cô ấy có thể trả lại tiền, thậm chí gấp mười lần trăm lần.

Do đó, sau sự ồn ào của gia đình nhà đã giúp đỡ, cô ấy đã gánh vác bồi thường hết sức.

Nhưng người phụ nữ này rất lợi hại, trong vòng hai năm ngắn ngủi, đã trả hàng triệu khoản bồi thường.

Điều này đối với một người phụ nữ vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh mà nói là rất khó.

Sau này, cô ấy đến tập đoàn Cố Linh, chỉ có công việc trong đầu, Cố Trường An cẫn theo đuổi cô ấy.

Nhưng Cố Triết cũng biết cách dùng người, vẫn luôn kiểm soát chặt Cố Trường An, mà Lâm Thanh Huyền cũng không đồng ý cùng với Cố Trường An một tay ăn chơi trác táng như vậy ở cùng một chỗ, căn bản là tự hủy tương lai.

Dựa vào đàn ông… mãi mãi cũng không tìm thấy cảm giác an toàn, chỉ có dựa vào bản thân, mới là thực tế.

Cố Triết quan sát tò mò liếc mắt một cái, ánh mắt rất chân thực, không có nhiều tâm tư phức tạp.

Anh ấy cũng không lo cô ấy là người phụ nữ dựa vào mỹ sắc để thăng tiến, nếu như thật sự như vậy, vậy cô ấy sẽ lấy lòng Cố Triết rồi.

“Cô thật sự rất thông minh.”

Cố Thành Trung cũng không tiết mình khen ngợi.

Lâm Thanh Huyền có chút thụ sủng nhược kinh, điều này đối với cô ấy mà nói thực sự phi lý. “Không dám, tôi thân quần áo này chỉ là vì để lấy lòng Cố Trường An, tránh để anh ta tìm tôi gây phiền phức mà thôi. Nhưng mà bây giờ đã thay đổi người lãnh đạo trực tiếp, tôi cũng phải suy nghĩ cho cấp trên. Cấp trên không cần lo lắng tôi sẽ quyến rũ anh, nếu như anh bị tôi quyến rũ thành công, vậy bên cạnh Cố tổng cũng không có thể chỉ có một người phụ nữ là cô Trúc Linh.”

“Đây không phải là vô lý, rất rõ ràng là tôi gánh vác rồi. Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi sáu tuổi.”

“Tôi xem tư liệu của cô, cô rất thông minh, vẫn luôn nhảy cấp. Hai năm đại học liền hoàn thành tất cả các học phần. Trước hai mươi hai tuổi thì kết thúc nghiên cứu, bây giờ làm việc được hai năm. Tôi nói không sai chứ?”

“Không có.”

“Có đối tượng chưa?” Cố Thành Trung nhịn không được hỏi.

Lâm Thanh Huyền sau khi nghe xong liền giật mình.

Ông chủ đây là đang điều tra tình cảm cuộc sống của nhân viên sao?

Cố Thành Trung làm sao cũng không giống người sẽ nói những lời này, không thể nào lại có hứng thú với tình cảm cuộc sống của mình.

“Không… không có.” “Ừ, xem ra tôi phải sắp xếp cho cô một cuộc xem mắt rồi, dù sao cô cũng là nhân tài hiếm có.”

Lâm Thanh Huyền nghe xong câu này, trong nháy mắt nhớ đến một người.

“Thư ký Khương sao?”

“Cô cảm thấy như thế nào?” “Không biết là, tôi vẫn không biết anh ta thực lực như thế nào, nhưng xem ra cũng không tệ, dù sao có thể làm việc bên cạnh Cố tổng nhiều năm như vậy.

Nhưng tôi cũng không yếu, tôi không thích tìm người đàn ông năng lực thấp hơn tôi, điều đó khiến tôi không có cảm giác an toàn. Nếu như không mạnh hơn tôi, vậy tôi khuyên Cố tổng, không cần tốn sức.”

“Vậy chúng ta nhất định phải làm quen rồi, gặp mạnh lại thêm mạnh.” Cố Thành Trung cười nói, thật cũng không có cứng ngắc nghiêm túc như thế.

Lâm Thanh Huyền có điều tra qua Cố Thành Trung, tiếng đồn của người này ở trên giới kinh doanh nhất địn là tu la diêm vương (kẻ cực kỳ hung ác tàn nhẫn), từ trước đến nay đều nói năng nghiêm túc.

Nhưng mà bây giờ xem ra, lại hòa nhã dễ gần như vậy sao?

Cô ấy nhìn Cố Thành Trung, lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Cô có chút bàng hoàng.

“Nhìn tôi làm cái gì?”

“Cố tổng… với tôi là có điều tra, có chút không nhất quán.”

“Không nhất quán chỗ nào?”

“Cố tổng không nên điềm tình như vậy? Làm sao… còn quan tâm đến tình cảm của nhân viên chứ?”

Cố Thành Trung sau khi nghe lời nói này, thần sắc khóe miệng không nhịn được trở nên ôn nhu.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Điềm tĩnh quá mức không phải rất tốt sao, không khí trầm lặng, không có nhân tình ý vị. Thuộc hạ làm việc dưới tay tôi, không cần phải thận trọng, chỉ cần làm tốt việc là được rồi.

Nếu không có việc gì nữa cô đi trước đi, tôi còn muốn sớm bận xong, về nhà ăn cơm.”

“Được.”

Lâm Thanh Huyền trong nháy mắt hiểu rõ, thì ra là công trạng của Hứa tiểu thư.

Vẫn là rất lợi hại, có thể làm cho trăm luyện thép này biến thành mềm mỏng, trên thế giới này chắc không có người có bản lĩnh như vậy.

Có điều như vậy cũng tốt, môi trường công việc lại thoải mái hơn nhiều.

Cố Thành Trung bận xong, Khương Anh Tùng đưa anh về nhà.

Trên đường, Cố Thành Trung mở miệng nói.

“Khương Anh Tùng, anh định khi nào cưới vợ?”

Khương Anh Tùng nghe xong câu này, không khỏi kinh ngạc, vẫn cho rằng là bản thân xuất hiện ảo giác, Cổ Thành Trung làm sao lại đột nhiên nói chuyện này với anh ấy được chứ? “Ông chủ… tình trạng của tôi anh vẫn không biết sao? Một người cô đơn. Nữ nhân bình thường tôi cũng gai mắt, quá ưu tú tôi cũng thấy gai mắt. Tôi cũng không sốt ruột, ông chủ cũng chưa có kết hôn mà?”

“Nhưng mà tôi đã có vợ chưa cưới rồi.”

Cho nên… chúng ta không giống nhau?

Lời này làm hỗn loạn trái tim rồi.

Khương Anh Tùng cẩm thấy bản thân mình như đã nhận được mười ngàn lần sự tấn công.

“Cậu đã gặp qua Lâm Thanh Huyền chưa?”

“Gặp rồi, giao tiếp công việc, năng lực làm việc rất cao, làm tôi không thể không bái phục. Tôi cho rằng nữ thư ký đều là bình hoa di động, sau khi nhìn thấy cô ấy, mới cảm thấy như vậy mới là điều nữ thư ký nên có.”

“Vậy cô ấy trong như thế nào?”

“Xinh đẹp, cũng biết cách ăn mặc, có thể mặc một bộ đồ tây phục vô hồn thật đẹp như vậy, thật sự là một mỹ nữ!”

“Đợi sau khi kết thúc đoạn thời gian bận rộn này, chủ động hẹn cô ấy đi ăn cơm, chung sống với nhau thật tốt. Sau này không cần phải oán trách tôi giao việc cho cậu quá nhiều, làm cậu không có thời gian tìm đối tượng.”

Cố Thành Trung trêu ghẹo nói.

Khương Anh Tùng nghe xong câu này, có chút kinh ngạc.

Anh ấy phanh mạnh xe, quay đầu nhìn Cố Thành Trung.

“Ông chủ, anh là đang đù tôi sao?”

“Cậu cảm thấy tôi là đang đùa sao?”

“Anh thực sự có thể phát triển văn phòng tình cảm sao? Anh sẽ không truy cứu trách nhiệm của tôi, trừ thưởng tết của tôi chứ?”

“Tôi trong mắt cậu là như vậy sao?”

Cố Thành Trung hơi hơi nhướng mày, một khuôn mặt vừa nãy vẫn còn ý cười, thời khắc này lạnh lùng có chút dọa người.

Khương Anh Tùng nuốt nước miếng, không nghĩ qua là những lời nói trong đầu đều nói ra hất.

Anh ấy vội vàng sửa lại giọng điệu, nói: “Không phải, không phải, là tôi nói thiếu suy nghĩ.

“Còn muốn tự mình cố gắng, có thể hay không ôm được mỹ nhân, thì phải xem bản lĩnh của cậu. Tôi đã vì cậu thăm dò qua rồi, người ta thích người đàn ông lợi hại hơn bản thân, cậu được sao?”

“Ông chủ là nói năng lực, hay là cái đó…”

Cố Thành Trung sau khi nghe xong, khuôn mặt liền trở nên tối sầm.

Cái đó…

Là khi dễ bản thân mình đến bây giờ còn không có trải nghiệm sao?

Thật không ngờ Khương Anh Tùng đối tượng đều không có, vậy mà… “Cậu muốn chết sao?” Cố Thành Trung âm trắc nói, cảm thấy bản thân nhận được thương tổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.