Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 466



Chương 466

Lại phải để cô ấy giúp mình tắm…

Sao lại cảm thấy xấu hổ như vậy?

Hơn nữa… lúc trước muốn ăn, nhưng cố kiềm chế bản thân không được ăn.

Bây giờ cho dù cho phép bản thân ăn thì anh cũng không tiện vận động, vẫn phải tiếp tục tập luyện chức năng thêm một thời gian nữa.

Lần tắm này không phải là may mắn, mà là tra “Đề chủ An làm là được rồi.” tán. “Anh đinh để chú An tắm rửa cho mình cả đời sao? Vậy anh cưới ông ấy là được rồi, cưới em làm cái gi?”

Cô không hài lòng nói.

Chủ An cưới “Cô Linh nói đúng, thừa cầu, hai người là vợ chồng sắp cưới, ở với nhau cũng được một năm rồi, cậu cứ thoải mái đi. Chỉ là tắm rửa mà thôi, tôi không tranh giành với cô Linh nữa. Tôi còn phải don dẹp nhà cửa, chăm sóc vườn cây, chuyện của cầu phải làm phiên cô Linh rồi, “

“Cứ để tôi làm, ông yên tâm đi. Chủ ba Cổ, anh đúng là, đừng có chuyện gì cũng làm phiên chủ An, ông ấy lớn tuổi rồi.”

Mặt Cổ Thành Trung đen sì, không hài lòng nhìn chủ An.

Ông ấy còn không biết tình hình của anh như thế nào sao?

Nếu như có phản ứng, không phải người khó chịu sẽ là anh sao?

Chủ An nhìn anh lớn lên, sao có thể đẩy anh vào hổ lửa được chứ?

Hứa Trúc Linh đẩy anh xuống tầng ăn cơm, sau khi ăn xong lại đẩy anh trở về phòng ngủ, chuẩn bị nước tắm cho anh.

Cô thử nhiệt độ nước và nói: “Em giúp bạn cải quần áo, lúc trước toàn là anh tắm cho em. Bây thời thể thay đổi, đến lượt em tắm cho anh rồi. Đừng ngại, nhưng gì nên thấy em đều thấy cả rồi. Em là con gái còn không xấu hổ, anh xấu hổ cái gì?”

“Thế nào lại thành anh ngại ngùng rồi?”

Cổ Thành Trung bất lực nói. “Nếu không thì sao?”

“Hứa Trúc Linh, em có biết mở đến miệng mà không ăn được là cảm giác như thế nào không?”

Anh lắc đầu và nói với một nụ cười gượng gạo.

Cô thậm chí còn không biết anh đã kìm nén khổ sở như thế nào trong một năm qua.

Anh thật sự còn sợ rằng mình sẽ nhịn đến nỗi sinh bệnh thế mà bây giờ cô còn muốn tắm cho anh, cải này không phải là cố tình kích thích anh sao?

Cô nghe xong hai má đỏ bừng, nói: “Cố Thành Trung… có phải bây giờ anh đang cảm thấy cực kỳ không an toàn không?”

“Nói thế nào nhi?”

“Có phải anh sợ bản thân tàn tật thì em sẽ không thích anh nữa, sau đó sẽ đến với người đàn ông khác đúng không?” Cô nghiêm túc nói: “Nếu anh băn khoăn về chuyện này, anh có thể nói cho em biết nếu anh cảm thấy không an toàn thì anh có thể có thể muốn em. Dù sao thì sớm hay muộn em cũng sẽ là của anh. Em không muốn vì hai chân bắt tiên mà khiến anh có bất kỳ suy nghĩ xấu nào.”

“Cố Thành Trung mà em biết là một người dùng cảm và phóng khoáng, có chiến lược và quyết đoán, là một… anh hùng! Em không muốn nhìn thấy bất kỳ một ánh mắt ngượng ngùng hay uể oài nào của anh, tuy rằng anh bình tĩnh hơn em nhưng em biết trong lòng anh chắc hẳn cũng có nỗi khổ tâm, xảy ra chuyện lớn như vậy anh không thể không cảm thấy gì được.”

“Em không kiên cường bằng anh, em sẽ thể hiện hết mọi cảm xúc lên mặt, nhưng anh là người sống nội tâm, lúc nào cũng chỉ nói chuyện tốt cho em biết mà không nói chuyện xấu. Em sợ anh giấu tâm sự trong lòng một mình sẽ cảm thấy không thoải mái.”

Cô ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên đầu gối anh. “Cổ Thành Trung, anh có muốn em không?”

Cô ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời vô cùng chói lợi, như những vì sao trên bầu trời đêm.

Khi Cổ Thành Trung nghe được những lời này, tim rung động mãnh liệt.

Anh đau lòng sở lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Sau khi không thể đi lại anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng anh không quá chán nản, bởi vì anh biết rõ trách nhiệm của mình.”

“Anh không bắt an, cũng sẽ không dùng chuyện này để trói buộc em. Anh thực sự muốn em ở bên cạnh anh, nóng lòng muồn giữ chặt em trong tầm mắt của mình. Anh muốn chiếm lấy em, nhưng không phải là dùng thể xác ép buộc em. Anh không phải là quân tử, cũng không phải người sẽ ngồi yên không làm gì, anh rất để ý đến em, vì vậy anh sẽ kiềm chế bản thân một cách lý trí, em hiểu không ai “Anh không sợ em chạy trốn cùng người đàn ông khác sao?”

“Không sợ, nếu em dám chạy thì anh sẽ bẻ gãy hai chân của em, đề hai chúng ta trở thành một đôi uyên ương gãy chân”

Anh cong môi, nhẹ nhàng nói, giọng nói rất nhanh nhẹn thoải mái. “Co…”

Hứa Trúc Linh đột nhiên ngẩn ra, không biết nên nói cái gì.

Những lời này… không có cách nào có thể trả lời được.

Nhưng cô lại nghĩ ra một câu khác.

Thích là suống sã, còn tình yêu… là kiềm chế.

Cô nghĩ, đời này bản thân thực sự đã tìm đúng Hy vọng một đời một kiếp thành đôi, sống chết người rồi. không tách rời. Cô gật đầu nói: “Chỉ cần anh không gục ngã thì em cũng sẽ không ngã xuống!”

“Anh sẽ không gục ngã. Nếu anh ngã xuống thì ai sẽ bảo về em “Vậy thì anh phải khoẻ mạnh để có thể bảo vệ em cả đời.”

“Được.”

Chỉ một từ thôi, rõ ràng và mạnh mẽ, đánh gục trái tim người đối diện.

Rất nhanh sau đó, cô giúp anh cởi quần áo.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy thân thể của anh, nhưng từ mặt đến tại cô vẫn đỏ lên.

Hôm qua chủ An giúp anh tắm, lúc ở trong bệnh viện là do Khương Anh Tùng lau người giúp.

Đây là lần đầu tiên cô giúp anh tắm rửa.

Hình như cô đã nhìn thấy thứ không nên nhìn rồi.

Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cảm giác máu toàn thân như dồn lên đỉnh đầu khiến cô hơi ù tai,

Tại cô không ổn lắm, mỗi khi căng thẳng và sung huyết lại ù đi, đây là di chứng.

Có Thành Trung thấy cô thẹn thùng như vậy không nhịn được bật cười: “Như vậy mà đã xấu hồ rồi sao? Không phải em muốn tắm cho anh cả đời sao?”

“Ai… ai xấu hổ chứ, em… vì thấy xấu quá nên em mới như vậy… thật là xấu… xấu đến nỗi không thể nhìn thằng ”

Cô ấy lắp bắp bịa ra lý do.

Nghe vậy, vẻ mặt của Cổ Thành Trung lập tức trở nên u ám.

Xáu?

Cô mô tả nó như thế sao?

Thứ này liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của cô đó, thể mà cô còn chê xấu sao? “Hứa Trúc Linh, em sẽ phải trả giá cho câu nói này của mình.”

“Làm sao vậy? Xấu xí cũng không thể để em nói sao?” Cô khó chịu nói. “Bây giờ anh không tính toán với em, đợi đến lúc chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ ở trên giường từ từ dạy cho em biết đạo lý “Co…”

Một lời không vừa ý đã bắt đầu tính toán rồi. “Đợi đến lúc chúng ta lên giường… vẫn còn quá sớm… còn phải đợi đến cuối tháng tám năm sau nữa!”

“Nhanh thôi

Anh nheo mắt, ước gì thời gian trôi thật nhanh.

Gan của cô gái nhỏ này lớn quá rồi, nhất định phải dạy dỗ lại cẩn thận, nếu không sẽ coi trời bằng vung mát.

Lúc đi tắm rất xấu hổ, bởi vì Hứa Trúc Linh không dám nhìn thân thể của anh nên lúc nào cũng nhìn chẳm chẳm xuống sàn nhà, đôi tay nhỏ bé của cô cầm khăn chả lung tung.

Sau khi lau phần thân trên, cô lau phần dưới…

Hình như cô đụng trúng thứ gì đó.

Mềm mềm… “Đủ rồi.”

Đúng lúc này, Cổ Thành Trung siết chặt cổ tay cô với giọng điệu vô cùng nặng nề. Cô dừng tay lại và nhìn lên, chỉ nhìn thấy…

Làm sao…

Tại sao lại cứng lên rồi?

Cô chết lặng, không biết phải làm sao. “Nếu em cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ phải lau súng rồi khai hoả. anh tự làm, em ở bên ngoài đời anh là được, tắm xong anh sẽ gọi em

Giọng nói của anh trầm khăn, nhuốm máu dục.

Vì bị đè nén nên giọng trở nên khàn đặc đến nổi không rõ lời.

Mặt cô đỏ bừng, hai tai đỏ lịm như sắp nhỏ máu.

Cô ra ngoài ngay lập tức.

Ngay khi cửa phòng tắm đóng lại, cô bắt đầu thở gap.

Lúc trước khi chưa ở bên Cổ Thành Trung, cô không có chút hứng thủ nào với đàn ông.

Nhưng từ khi quyết định ở bên anh trọn đời, cô thường xuyên để ý đến chủ đề giới tính.

Cô thấy nhiều phụ nữ đã có gia đình đăng bài lên nói trong việc ấy đàn ông càng khỏe thì cuộc sống vợ chồng càng hòa hợp, người phụ nữ càng không thể rời bỏ người đàn ông.

Mỗi lần nhìn thấy thứ đó cô đều xấu hổ vô cùng, nhưng trong lòng cô vẫn vô thức nghĩ tới, không khỏi đoán xem trong chuyện ấy thì Cổ Thành Trung sẽ như thế nào? Liệu cuộc sống sau này của cô ấy sẽ hòa thuận hay là bất hòa đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.