Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 485



Chương 485

“Đương nhiên rồi ạ, nhưng con lo lắng cho sức khỏe của mẹ. Có phải rất nghiêm trọng không a?”

“Qua một thời gian ngắn nữa là được rồi, ba sẽ đưa mẹ về. Dù sao chúng ta mời là một nhà ba người, có đúng không? Minh Diệp ngoan, con ngủ sớm đi, bố sẽ bào mẹ con trở về. Chúng ta sẽ đoàn tụ. “Vâng, con tin bố

Phó Minh Diệp nói ngọt ngào rồi chui vào trong chặn, rất nhanh đã chim vào giấc ngủ. Khỏe môi cô bẻ cong lên, giấc mơ này rất có nhiệt độ và rất ấm áp.

Phó Minh Tước xót xa xoa đầu cô bé, động tác rất nhẹ nhàng. “Cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ nhanh thôi.”

Anh ta lầm bầm nói.

Cổ Thành Trung đã ra nước ngoài một tháng rồi, hơn nửa tháng có không liên lạc được với anh. Dần dần, dường như cũng đã trở thành quen.

Cuộc sống của cô cũng rất bận rộn, không phải lên lớp thì cũng bám ở trong thư viện để nghiên cứu về mỹ thực hoặc là tìm một số công việc bán thời gian để làm.

Ngôn Phúc Lâm thấy cô như vậy thì khuyên cô không cần vất và như vậy, ai cũng có thể nuôi có được.

Nhưng cô vẫn không dừng lại.

Dần dần cô cũng quen với sự xuất hiện của Phó

Minh Tước, trọng tâm cuộc sống luôn phải lệch một chút, nếu không cô không biết mình phải sống như thế nào trong thời gian dài như vậy.

Dường như Bạch Minh Châu hiểu cô hơn cả mình, cô ấy chưa từng nói gì nhiều mà luôn âm thầm ở bên cạnh cô.

Đã sang tháng mười một, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng. Có nơi đã rơi tuyết.

Nhưng tuyết rơi ở Đà Nẵng rất chậm.

Cô đã chuẩn bị quần dài cho những người ở trong biệt thự, cô sợ mọi người sẽ bị lạnh đến nỗi thành những ông bà già thấp khớp.

Lâu lắm mới có ngày nghỉ, cô đi dạo phố cùng với Bạch Minh Châu Bây giờ có đã mua đó rất thoải mái, không còn suy nghĩ dẫn do vì máy đồng bạc nữa.

Nhưng có nhìn rất lâu cũng không muốn mua, bởi vì trong nhà đã rất nhiều đồ rồi.

Vào mỗi đầu tháng, chủ An sẽ đưa một đồng đến, cô mặc cũng không hết. “Cậu xem dự báo thời tiết chưa? Ngày mai không khí lạnh sẽ giảm xuống, có thể có tuyết rơi đó.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy, mỗi năm Đà Nẵng rơi tuyết rất muộn, cũng không biết ngày mai có tuyết rơi không. Nếu như có tuyết rơi thì chính là tuyết đầu mùa của năm nay. Ngày mai cậu đến nhà tớ đi, chúng ta cùng ăn lầu uống rượu, thấy thế nào?”

“Được đó, được đó. Đã lâu lắm rồi tớ chưa ăn lẩu, giờ tớ thèm ăn chết mất “

“Vậy được, chứ quyết định như vậy nhé. Sáng sớm ngày mai cậu đến nhé.”

Hứa Trúc Linh gật đầu, sau đó đi cùng cô ấy đến trung tâm thương mại mua sắm.

Không ngờ lại gặp Cố Ngọc Vy và Quý Khiêm.

Hai người họ vừa cười vừa nói, Cổ Ngọc Vy mua rất nhiều đồ, Quý Khiêm cam tâm tình nguyệt xách đồ ở phía sau cô ấy khỏe riêng anh ta nở nụ cười, gương mặt rất cưng chiều. Thật ra người tình mắt có thể nhìn thấy Quý Khiêm rất thích Cổ Ngọc Vy

Nhưng tình cảm của Cổ Ngọc Vy, ngoại trừ bản thân cô ấy ra thì không có ai biết được.

Cổ Ngọc Vy nhìn thấy hai người họ thì rất nhiệt tình chào hỏi. “Này, chúng ta từng gặp nhau rồi. Tôi là Quý

Khiêm.”

Quý Khiêm cũng chào hỏi.

Hai người họ gật đầu. “Quý Khiêm, anh đi mua ba cốc trà nóng cho bọn em đi. Bọn em đi mua sắm ở xung quanh tầng này, anh tiện thể cất đổ trong cốp xe nhé.”

“Tuân lệnh, thưa nữ hoàng của anh.”

Quý Khiêm vừa cười vừa nói, sau đó quay người roi di.

Cổ Ngọc Vy kéo đôi tay nhỏ bé của Hứa Trúc Linh rồi nói: “Cậu vẫn chưa liên lạc được với anh trai tôi sao?”

Cô ấy nhìn thấy Hửa Trúc Linh lắc đầu thì không khỏi nhíu mày: “Rốt cuộc anh tôi đang làm cái gì vậy? Vô duyên vô có chơi cái trò mất tích. Ngày mai tôi phải đi đến London một chuyến để thăm Cố An Nhiên, tôi sẽ hỏi chỉ dâu hai giúp cậu. Anh ba cũng thật là tại sao di bàn chuyện làm ăn cũng khiến người khác là lặng vậy?”

“Được rồi, cô đừng nói nữa. Hôm nay chúng ta đi dạo phố mà.”

Bạch Minh Châu chuyển chủ đề, Cổ Ngọc Vy cũng là người thông minh nên cũng chuyền chủ đề nói chuyện rất nhanh.

Hứa Trúc Linh đi đến nhà vệ sinh, Cổ Ngọc Vy và

Bạch Minh Châu ngồi chờ ở ghế dài. Cổ Ngọc Vy nói: “Nghe nói chị hẹn hò với Ôn Mạc

Ngôn.”

“Ừm, đúng vậy”

“Tôi thấy tính cách của chị cũng không giống như người dễ dàng từ bỏ. Tôi còn tưởng sau khi tôi rời khỏi Nguyên Doanh thì hai người sẽ ở bên nhau. Sau này tôi nghe bổ tôi nói mới biết, tôi cũng rất ngạc nhiên, hóa ra chúng ta. Đều không lựa chọn Nguyễn Doanh.”

“Thật ra tôi chọn rồi, nhưng anh ất không thích tôi Trong mắt của anh ấy tôi mãi mãi là cô em gái cần anh ay bảo vệ mà thôi, trên thực tế người anh ấy thật sự thích là có ” Bạch Minh Châu nhìn Cổ Ngọc Vy với ánh mắt nóng nực, cảm xúc hơi kích động. Nhưng Có Ngọc Vy lại rất bình tĩnh, và tôi nhún vai: “Chuyện đó đã xảy ra đến bước này thì có thể trách ai được đây? Có lẽ bạ chúng ta đều có lỗi hoặc có lẽ đều không có. Trò chơi tình cảm này có thể phân thắng thua, nhưng không phân ra được đúng sai. Ba người chúng ta vướng vào với nhau, đau thì cũng đã đầu rồi, hận cũng đã hận rồi, Bây giờ mỗi người đều binh an chẳng phải rất tốt sao?”

“Đúng vậy, từ khi bị mất trí nhớ tôi đã gặp rất nhiều người. Hình như tôi vẫn chưa gặp Nguyên Doanh, anh ấy không ở Đà Nẵng sao?”

“Anh ấy… có nhiệm vụ “

“Quân y mà, có nhiệm vụ thì phải đi thi hành.”

“Cô thích Quỷ Khiêm sao?”

“Tôi không biết, nhưng anh ấy là đối tượng kết hôn rất được. Có lẽ khi tôi yêu anh chị đã bỏ ra rất nhiều tình cảm, nhưng bây giờ không tính toán gì hết. Tôi sẽ mở rộng cuộc sống mới của tôi, có lẽ tôi sẽ hẹn hò với Quý Khiêm hoặc có lẽ sẽ không. Sau này nếu như có cơ hội nhìn thấy anh chị, chị hãy nói với anh ấy rằng tôi đã không còn hận anh ấy nữa, cho nên tôi sẽ sống tốt hơn”

Bạch Minh Châu nghe thấy lời nói này không biết nên vui hay nên buồn cho cô ấy. Nếu như Cổ Ngọc Vy không mất trí nhớ thì chắc chắn sẽ không nói những lời nói này.

Nhưng chắc chắn cô ấy cũng sẽ không sống tốt những ngày tháng của mình.

Giống như người không thoát ra được chỉ còn lại Nguyên Doanh.

Mà cái chết… Là cách giải thoát duy nhất.

Cô ấy hy vọng Nguyên Doanh sống tốt.

Còn sống là còn có hy vọng. “Hai người đang nói chuyện gì mà chủ đề nặng nề vậy?”

Hứa Trúc Linh quay lại, cảm thấy bầu không khí đang đè nén ngưng đọng lại thì không khỏi nghi ngờ. “Không có gì.”

Cổ Ngọc Vy mim cười.

Quý Khiêm cũng quay lại, cô ấy chia trà sữa rồi nói: “Chúng tôi còn phải đi chọn quả cho cô anh ấy. Nhìn là một đổ bằng ngọc cổ, có lẽ không giống như các cô nhìn. Các cô cứ đi dạo thong thả, chúng tôi đi trước đây. “Ưm, vậy cậu chủ ý an toàn.”

“Tôi có người đàn ông mạnh mẽ như Quý Khiêm người bảo vệ thì vốn không cần lo lắng. Các cô chú ý nhé. tạm biệt”

“Em nói anh là người đàn ông mạnh mẽ sao? Sao em biết?”

“Khi em đói thuốc cho anh cũng không phải là không nhìn thấy cơ thể của anh.”

“Đó chỉ là nửa thân trên thôi, em chưa nhìn thấy nửa thân dưới thì sao có thể cắt câu lấy nghĩa được?”

“Anh đi chết đi! Cút sang bên kia!”

Hai người vừa cười vừa nói mà rời đi,

Bạch Minh Châu mở miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra được chữ nào.

Một lúc sau cô ấy thở dài rồi nổi: “Đi thôi, tiếp tục “Cậu không thoải mái trong lòng, đúng không?” đi dạo phố “

“Như nhau cả, sau khi Cổ Thành Trung rời đi cậu cũng đâu dễ chịu gì. Mỗi ngày phải giả vờ điểm nhiên như không có chuyện gì, biến bản thân trở nên bạn rộn. Tất cả đều là tự cậu chữa thương cho mình mà thôi.”

“Tớ đã tốt hơn nhiều rồi. Có Cổ Thành Trung tớ sẽ sống rất tốt rất tốt, nhưng không có anh ấy thì tớ cũng sống được. Tổ là vợ chưa cưới của anh ấy cũng giống như tớ là Hứa Trúc Linh vậy, tớ vẫn là tớ điều này không thể thay đổi được. “Trúc Linh, cậu mạnh mẽ hơn tới nhiều “Được rồi, đi dạo phố thôi. Đừng nói những lời linh tình nữa.

Cô cười hì hì nói, không biết bắt đầu từ lúc nào mà cô cũng học cách che giấu cảm xúc.

Cô là người phụ nữ của Cổ Thành Trung, nhưng cô cũng là Hứa Trúc Linh.

Cô sống rất tốt khi dựa đàn ông.

Khi rời xa đàn ông cô cũng sống rất ổn, có nghĩ… Có lẽ mình rất xuất sắc rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.