Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 497



Chương 497

Cô xuống lầu, bóng hình chim vào trong màn đêm.

Tuyết vẫn rơi, càng lúc càng lớn.

Hứa Trúc Linh tìm được nhà vệ sinh, thay quần áo và đeo mặt nạ.

Lúc cô vừa đi ra thì điện thoại reo, là Phó Minh

Tước gọi đến. “Sao lại là anh? “Hôm nay trường nhộn nhịp quá, đưa Minh Diệp tới chơi “

“Anh gọi tôi…có chuyện gì không?”

“Tuyết rơi rồi, Minh Diệp rất vui, đang chơi trên sân, tôi đứng đây một mình liền nghĩ tới em nên mới gọi điện “phó Minh Tước, tôi có một chuyện không hiểu, tôi cũng không biết nên hỏi ai, vừa hay anh gọi điện tới. Tôi hỏi anh được không?”

“Đừng sâu sắc quá, đặc biệt là chuyện tình cảm”

“Anh tin vào duyên phận không Hứa Trúc Linh lấy hết dũng khí nói: “Anh tin vào duyên trời định không?”

Tôi tin

Phó Minh Tước không hề do dự trả lời, dường như hai chữ này đã hằn sâu trong lòng anh rồi.

Anh ta trả lời rất kiên định khiến cô cảm thấy rất bất ngờ. “Anh tin ư?”

“Tôi tin Phật”

“Phó Minh Tước, anh đang trêu đùa tôi sao? Một tên sát thủ, anh nói với tôi là anh tin Phật?”

Hứa Trúc Linh kinh ngạc hỏi lại. “Đúng vậy, tôi là một sát thủ nhưng lại tin vào Phật. Cho nên tôi tin vào duyên phận, tin vào duyên trời định. Có những người chỉ là vô tình gặp gỡ nhưng lại là duyên trời định.”

Ví dụ như anh và em.

Phó Minh Tước nhếch miệng cười, vô cùng mãn nguyên, “Được rồi. Tôi còn có chút chuyện, không nói chuyện với anh nữa, hôm nay tôi không thể gặp Minh Diệp rồi, tôi cũng cước một chút, rốt cuộc có phải duyên trời định hay không ”

Cô không đợi Phó Minh Tước nói liền với và cập máy.

Vì tuyết rơi đột ngột nên vũ hội đáng ra tổ chức ngoài trời lại chuyển hết vào trong nhà.

Phòng âm nhạc to nhất của trường tốn mất nửa giờ đồng hồ để bài trí lại bàn ghế, sau cùng trở thành một vũ hội hóa trang khổng lồ.

Mọi người đều đeo những chiếc mặt nạ đủ sắc màu, mặc những bộ lễ phục sặc sỡ, những chàng trai cô gái cùng nhảy điệu nhảy của tình yêu.

Hứa Trúc Linh vốn dĩ định tìm một góc để ngồi nhưng bỗng nhớ tới lời nói của Cổ Thành Trung.

Anh hiểu rõ cô như vậy, chắc chắn sẽ đoán ra cô không thích những chỗ náo nhiệt, sẽ tìm một chỗ an phận ăn uống.

Có sẽ làm ngược lại nhưng chen vào đảm động rất khó chịu.

Liên tục có người mới có nhảy nhưng cô đều từ chối khéo “Trúc Linh, có thể nhảy với anh một điều được không?” *Chủ tịch? Không đúng, anh Lâm… sao anh biết là em?”

“Bóng dáng em anh quá quen rồi mà, nhìn là biết “Có cần khoa trương đến vậy?”

Cô có chút bất ngờ. “Đương nhiên, người để mắt đến em, từng câu nói bước đi, nhất cử nhất động đều không giống người khác”

Vì để tâm, nên mỗi đặc điểm em deu rát

Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, trái tim chợt khẽ Ảnh mắt cô hưởng ra xa, nhìn thấy một bóng dáng rō. run lên. quen thuộc.

Mà người đó cũng đang nhìn cô, cách lớp mặt nạ ánh mắt xuyên cả không gian.

Ngôn Phúc Lâm nói đúng, để ý một người, từng lời nói cử chỉ của anh đều khác với những người khác.

Anh đeo một chiếc mặt nạ màu đen giản đơn, rất bình thường, có cảm giác được làm bằng kim loại. em.” Anh mặc một bộ đổ tay màu đen, máy rất tinh tế, bộ đó được là phẳng cũng góp phần tôn lên thân hình tuyệt mỹ của anh.

Lúc cô nhìn thấy Cổ Thành Trung cũng là lúc anh nhìn thấy cô, anh bước những bước lớn về phía cô.

Ngôn Phúc Lâm nhìn thấy cảnh này, nhếch miệng cười một cách cay đắng. Cũng may là đeo mặt nạ, không ai thấy dáng vẻ thảm hại của anh. “Xem ra, em không muốn nhảy cùng anh rồi. Người em muốn, đến rồi.”

Ngôn Phúc Lâm dứt lời, biết điều quay người rồi

Ở lại chỉ càng khiến bản thân khó xử.

Hứa Trúc Linh muốn đi, nhưng đôi chân cô như bị dính chặt lấy nền nhà, bất động.

Cô chỉ có thể giương mắt nhìn anh đến ngày càng gần, anh cúi xuống, đưa tay ra. “Trúc Linh, nhảy với anh nhé?”

“Cổ Thành Trung, nếu có một ngày em mất tích, không còn ở Đà Nẵng nữa, mà có thể ở bất cứ đâu trên thế giới, anh có lòng tin là sẽ tìm được em không?” di. “Có, anh ti, bây giờ em còn muốn trốn khỏi anh nữa không?”

“Em thoát nổi sao? Vậy vấn đề của em thì sao? Anh cũng biết nên trả lời em thế nào rồi?”

“Sau này chúng ta, có phúc cùng hưởng, có hoa cùng chịu”

Cổ Thành Trung nói từng chữ một cách quyết đoán.

Tám chữ cuối cùng khiến cô rưng rưng nước mắt.

Lần này cô không từ chối, ngón tay run rẩy đặt lên bàn tay anh.

Bàn tay to lớn của anh thật ấm áp, tràn đầy năng lượng.

Cô không hiểu nổi, tại sao ông trời lại sắp xếp một kẻ vô dụng như cô bên cạnh anh, có lẽ ông trời đã ngủ quên mất, nổi nhầm sợi dây duyên phận.

Cổ Thành Trung kéo tay cô, tiếng nhạc vừa nổi lên, mọi người bắt đầu khiêu vũ.

Còn cô thì lại vô cùng vụng về.

Cổ Thành Trung giữ lấy eo cô, muốn cô yên phận giảm lên giày của anh, dẫn cô nhảy từng bước Cách một lớp mặt nạ, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mặt phượng sâu thăm thăm của anh.

Lúc cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, hai ánh mắt nhìn nhau, vô cùng trìu mến, khiến cho người ra không thể cưỡng lại được. “Em không có dũng khí đối diện với anh, hay là không có dũng khí đối diện với bản thân”

“Có lẽ là cả hai “Cho anh thời gian, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn “

“Đáng không? Vì một người như em, thật sự đáng để anh bỏ nhiều công sức như vậy sao?”

Hai chữ này thốt ra không một chút do dự, đôi môi gợi cảm của anh càng khiến cô thổn thức.

Hai chữ này thốt ra không một chút do dự, đôi môi gợi cảm của anh càng khiến cô thổn thức. “Cổ Thành Trung, từ nay mạng sống của anh cũng chính là mạng sống của em, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”

“Được.”

Anh ngoài mặt thì đồng ý nhưng trong lòng lại khẽ thở dài.

Vinh hoa phú quý cùng hưởng, hoạn nạn…anh một mình gánh vác.

Bởi anh không thể chịu đựng việc có phải chịu khó cùng anh, cho nên lời nói hôm nay đều là giả, nếu như ông trời thật sự muốn trừng phạt thì trừng phát một mình anh là đủ, không liên quan gì tới cô

Cô muốn cùng anh gánh vác tất cả, nhưng anh chỉ muốn cô thường thức mọi niềm vui của cuộc sống, không muốn cô chịu một chút cực khổ nào cả.

Con đường của cô, anh sẽ san bằng từng chút môt.

Đàn ông ai cũng ích kỷ hết, đặc biệt là đối vỚI người phụ nữ mình yêu.

Xung quanh rất huyên náo, nhộn nhịp nhưng trong mắt họ chỉ có đối phương.

Vạn vật trời đất cũng không bằng người trước mắt.

Hứa Trúc Linh cảm thấy đây là số phận.

Duyên trời định, cô vùng vắng không dứt, anh cũng không dễ dàng buông tay.

Trong cuộc đời bạn sẽ xuất hiện một người, một người bạn muốn bảo vệ, bạn có thể mất tất cả cũng chỉ muốn anh ấy sống thật tốt.

Sau khi đêm hội hóa trang kết thúc vẫn còn vài hoạt động, nhưng Cổ Thành Trung lại kéo tay cô rời đi. Tuyết rơi càng ngày càng lớn. “Anh muốn đưa erry đi đâu?”

“Năm ngoái chúng ta ở London lúc tuyết rơi, năm nay chúng ta ở Đà Nẵng. Anh vẫn nhớ lời tỏ tình của em với anh, muốn anh sẽ dạy dỗ em nhiều hơn nữa quãng đời còn lại. Vậy mà chớp mắt một cái đã một năm rồi. Em lại thêm một tuổi, chúng ta lại gần hơn một chút.”

Hứa Trúc Linh nhớ tới một năm trước, cô đã ngượng tỏ tình với anh trước khách sạn, Cổ Thành Trung rất lâu không có phản ứng, khiến cô thất vọng mất một lúc.

Nhưng không ngờ anh hoàn hồn trở lại, ôm chặt lấy cô. Giây phút đó, rất bình yên, rất chân thực, dường như anh đang ôm cả thế giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.