Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 507



Chương 507

Hứa Trúc Linh nghe vậy, khỏe miệng nhếch lên thành một nụ cười, vô tội nhún nhún vai. “Nếu như em nói em không biết, anh sẽ đánh em à? Em chưa nghĩ ra…”

“Vậy thì đừng nghĩ nữa, cứ như vậy mà ở bên cạnh anh đi, ở nơi mà anh có thể nhìn được sở được là được rồi.”

Lời của anh thành thật, giọng điệu bình tĩnh lạ thường, làm cho người ta mềm lòng.

Con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng có những điểm yếu, Cổ Thành Trung cũng không ngoại lệ.

Cô vỗ nhẹ người anh: “Em cũng không nghĩ nữa rồi, nghĩ nhiều quá, em sợ mình sẽ mắc bẫy”

“Chuyện của Lý Thị Trang giao cho anh đi, anh sẽ tự có chừng mực.”

“Đúng rồi, sao anh lại xuống đây?”

“Le nói với anh em đến rồi, hơn nữa cũng nhìn thấy em gặp Lucia, anh có chút lo lắng, thế nên nhìn không được qua dây xem xem. Thật ra anh cũng biết, em cần một chỗ yên tĩnh, em đã rất kiên cường rồi, không cần đến sự an ủi của anh. Nhưng anh lại không nó vẫn muốn ôm em vào, sở đầu em. Trong mắt của anh, Trúc Linh của anh cần được dỗ dành.

Câu cuối này…

Trúc Linh của anh cần được dỗ dành.

Đặc biệt cưng chiều, hơi ấm lan vào tim, thiếu chút nữa làm mũi cô chua xót, hốc mắt ướt đẫm.

Hứa Trúc Linh dùng lực gật đầu: “Vậy thì anh phải vĩnh viễn nhớ lấy, cả đời này dỗ dành em.”

“Gần đây có mở một tiệm đồ ngọt, anh dẫn em đi ăn nhé, có được không?”

“Vậy thì em phải ăn thật nhiều. Bánh xoài, chè sago, kem ly, em đều muốn hết.”

“Vậy anh bảo Khương Anh Tùng mua cửa tiệm đó

Cổ Thành Trung nghiêm túc nói. “Đừng đừng đừng! Em đùa đây!

Hứa Trúc Linh vội vàng ngăn cản Quả nhiên là người có tiền mà, ăn đổ gì trực tiếp mua tiệm đỏ, còn từ đắc nữa chứ,

Hứa Trúc Linh và anh cùng nhau xuống lầu đi ăn, không ngờ điện thoại anh lại reo lên.

Anh liếc nhìn số của người gọi, thân nhiên nói Em đi chọn món mình thích ăn đi, tí nữa anh thanh toán “Dudc.”

Cô trước nay chưa từng kiểm tra điện thoại của anh, đây gần như là một sự tín nhiệm.

Cổ Thành Trung nhìn Hứa Trúc Linh rời đi thì mới trả lời.

Phía bên kia phát ra giọng nói của Hứa Đức

Thắng. “Có chuyện gì?”

“Cổ Thành Trung cậu quả độc ác rồi, cậu dám nuốt hết nguồn vốn của tôi, cậu muốn ép tôi vào đường cùng đúng không?”

“Cái cảm giác nước ấm nấu ếch có thoải mái không?” Anh lạnh giọng nói, không một chút cảm xúc, giống như là từ trong băng đi ra. Đối với loại người này, anh sẽ không nể tình: “Trúc Linh đã không cần nhà mẹ như các người nữa rồi, tôi còn giữ lại nhà họ Hứa làm gi?”

“Cổ Thành Trung, tôi quả thật không đầu lại cậu, nhưng cậu cũng làm việc quá tuyệt tình rồi, tôi chỉ xin cậu cho tôi một con đường sống. Nếu không tôi sẽ công khai việc Hứa Trúc Linh là con gái ngoài giá thủ “Chuyện tới hôm nay mà ông vẫn còn uy hiếp tối “Là cậu quá độc ác, ép tôi thành như vậy. Câu không quan tâm Hửa Trúc Linh là con ngoài giá thủ nhưng con bé thì có. Cậu cũng không muốn con bé phải đối mặt trước dư luận xã hội như vậy chứ?”

Hứa Đức Thắng hung tợn nói.

Chuyện ông ta hối hận nhất cả đời này là có cái con nghiệp chủng kia!

Lúc trước đáng ra nên để nó chết từ trong trứng, vĩnh viễn không được sinh ra.

Cổ Thành Trung nghe đến câu này, mắt lạnh thâm thủy, nheo lại nguy hiểm. “Ông nên chết đi, có biết không hả?”

Một người cha ác độc đến nhường nào, mới có thể để đến tận hôm nay vẫn còn lợi dụng Hứa Trúc Linh, ép đến tận cuối cùng. “Là cậu ép tôi! Tôi sẽ rời khỏi Đà Nẵng, đến thành phố khác phát triển, cậu để cho tôi một con đường sống, đưa cho tôi đủ tiền, tôi sẽ lập tức biến mắt trước mắt cậu!”

“Ông muốn bao tiếng “300 tỷ, đối với cậu không phải là chuyện khó đâu “Được, tôi sẽ cho ông, hy vọng ông cút đi cảng xã càng tốt, đừng để tôi gặp lại ông, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu. Đừng có lợi dụng cô ấy, ông không xứng.”

“Tôi chỉ cần tiền, có tiến tôi sẽ tự giác ngoạn ngoãn nghe lời.”

Hứa Đức Thắng được thỏa mãn tâm nguyện liền cúp điện thoại, cũng coi như là hòa rồi.

Nhưng ông ta không biết, bản thân đã bị tử thần dõi theo.

Hứa Trúc Linh gọi xong đồ ăn, nhìn thấy anh quay lại sắc mặt có chút không tốt thì vô cùng lo lắng. “Sao vậy, có phải là công ty xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không có, chọn xong chưa? Anh đi thanh toán.”

Anh khẽ cong môi, không muốn để Hứa Trúc Linh biết mấy chuyện phiền phức này.

Mất bao nhiều công sức cô mới có thể thoát hoàn toàn khỏi cái nhà kia, không nên dính dáng thêm nữa. Anh trở về sau khi đã thanh toán xong, nhìn cô không có câu gì muốn hỏi mình, anh không khỏi cười thầm: “Em rõ ràng đã nhìn thấy Lucia rồi, tại sao không hỏi anh, tại sao có ta lại đến tim anh?”

“Cô ta muốn tìm anh thì có ngàn vạn lí do, em không quan tâm, mà cũng ngăn cản không nổi. Chi cần anh không chủ động đi tìm người ta là được rồi, em bây giờ không muốn quan tâm nhiều như vậy, là của em thì ai cũng không lấy được, không phải sao?”

“Em hiểu chuyện hơn rồi đẩy, xem ra là từ giờ không cần anh lo lắng nữa rồi.”

Anh vuốt vuốt tóc cô, khỏe miệng lộ ra nụ cười cưng chiều. “Cô ta đến tìm anh để bàn chuyện hợp đồng, theo như yêu cầu, anh sẽ giữ mình trong sạch, dù sao anh cũng phải chờ em “sủng hạnh” anh nữa.”

Mặc dù cô không hỏi nhưng anh vẫn sẽ thắng thắn.

Trong tim anh rất muốn nói cho cô, không muốn để cô vì có chuyện mà trong lòng không thoải mái.

Hứa Trúc Linh gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn tín nhiệm đối với anh.

Tín nhiệm anh và tín nhiệm bản thân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Cô luôn tự hỏi chính mình. Cổ Thành Trung đối xử với cô càng tốt, cô càng có một loại cảm giác mơ màng, sợ là trắng trong nước, hoa trong kinh, hết thảy đều là ảo giác.

Giống như là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. đập trúng mình.

Quả là không chân thực.

Một nhân vật nhỏ như cô, làm sao lại có trong tay một ông chủ lớn như này chứ? “Cổ Thành Trung, kiếp trước em tích được cái đức gì mà kiếp này lại gặp được anh chứ?”

Cô nghiêng đầu, nhịn không được hỏi.

Cổ Thành Trung biết cô thích ăn xoài nên đề đưa xoài trong điểm tâm của mình đều chuyển sang cô, để vào đĩa của cô.

Đến lông mày anh còn không buồn nhếch lên, cười nói: “Còn anh thì thấy kiếp trước mình tích đức rồi, kiếp này ông trời mới sai em đến cứu vớt anh”

“Vợ của anh trẻ tuổi, xinh đẹp động lòng người, trường thành giống như trẻ vị thành niên ấy. Lại còn mũm mĩm, cười lên thì đôi mắt giống như vầng trăng khuyết, thật sự làm người ta yêu thích nhi? Học tài chính kinh tế chuyên nghiệp có thể tính số cho anh, làm việc miễn phí cho anh, còn có thể nấu cơm, vừa ngon lại dinh dưỡng. Anh có cái phúc phận gì mới có thể tìm được người vợ tốt như này?”

“Ách.

Những lời này khiến cô câm nín.

Cô không thể phản bác, những lời này đều có ý khen cô. Nếu phản bác thì chẳng phải là cô tự hạ thấp mình sao? “Anh…anh làm cách nào mà tìm ra được mấy từ khen em như vậy đấy?”

“Sao lại nói là tìm? Đây là những lời cảm khái từ tận trong tim. Em không xinh đẹp không trẻ tuổi, không biết tính toán à?”

“Á, em…hình như em cũng gần như vậy.”

“Vì thế em rất tốt, rất ưu tú. “Nhưng mà cái này những người khác cũng có. “Không giống nhau, Hứa Trúc Linh là độc nhất vô nhị, Cổ Thành Trung cũng là độc nhất vô nhị. Không có em, anh sẽ nóng nảy, tính cách anh sẽ rất tệ, anh sẽ dễ cáu bẳn. Nếu như anh là một con sư tử sắp nổi điên, vậy em sẽ là sự trấn định của anh. Nếu như anh sắp chết, em sẽ là liều thuốc để anh tiếp tục sống. “Từ trước đến giờ em không để anh yếu đuối, em sẽ khiến anh càng kiên cường hơn. Trước đây anh cảm thấy mạng của mình là anh hai cho, ngày nào đó chết vì anh ấy, cũng là kết quả của anh. Anh làm việc trước giờ sẽ không để cho mình đường lại. Nhưng hiện tại, bởi vì em, anh muốn sống càng lâu hơn nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.