Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 514



Chương 514

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, không nhịn được cả người run rẩy. “Anh Ngôn Phúc Lâm, em muốn yên tĩnh một chút, anh có thể đi về không?”

“Anh muốn ở bên cạnh em.”

“Bây giờ đầu óc em rất rối nên muốn yên tĩnh, được chứ?” Cô ôm đầu, vô cùng đau khổ.

Cô thật sự không ngờ những vấn đề này.

Ngôn Phúc Lâm nhìn thoáng qua một cái thật sâu, hả miệng muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra được chữ nào.

Anh ta xoay người rời đi, văn phòng rộng lớn lập tức trở nên trống rỗng, chỉ còn lại có một mình cô

Cô ôm đầu, cảm thấy rất bực bội.

Tám giờ tối, Cổ Thành Trung về đến nhà không nhìn thấy Hứa Trúc Linh thì hơi nhíu mày. Lúc này, có không phải nên ở nhà sao?

Di động không có bất cứ một tin nhân và cuộc gọi não.

Anh hỏi chủ An thì mới biết suốt cả ngày hôm nay Hứa Trúc Linh cũng không về nhà mà tới công ty Hứa

Hòa.

Anh lập tức nói Khương Anh Tùng đi điều tra, Hứa Trúc Linh lại đi điều tra tài khoản của Hứa Hòa, còn gặp Ngôn Phúc Lâm.

Sáu giờ tối cô đã rời khỏi công ty, trước mắt còn đang tiếp tục điều tra.

Có người che giấu hành tung của Hứa Trúc Linh nên điều tra tương đối tổn sức.

Cổ Thành Trung nói Khương Anh Tùng tiếp tục điều tra, còn anh thì cả đêm đi tới nhà họ Ngôn.

Anh muốn hỏi Ngôn Phúc Lâm xem, Hứa Trúc Linh đã nói gì với anh ta.

Ngôn Minh Phúc thấy anh khi thể mạnh mẽ, nói: “Làm sao vậy, Ngôn Phúc Lâm đắc tội gì với cậu sao?”

“Vợ sắp cưới của tôi gặp cậu ta trò chuyện, bây giờ không tìm thấy người, cho nên tôi tới đây hỏi xem thế nào.”

“Hứa Trúc Linh mất tích? Bây giờ tôi sẽ đi tìm ngày

Ngôn Phúc Lâm khẩn trương nói.

Nhưng người còn chưa đi ra ngoài đã bị Cổ Thành

Trung dè bá vai lại.

Anh âm u lạnh lẽo nhìn anh ta, cánh môi nhỏ bé nhắc lên, thốt lên câu nói không chứa một chút cảm tình nào. “Cậu Lâm, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tất nhiên là tôi sẽ tìm cô ấy, bảo vệ an ủi cô ấy, không cần cậu lo lång.”

“Chủ buông tôi ra!”

Cảm xúc của Ngôn Phúc Lâm có chút kích động, dùng sức hất tay anh ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước. “Không phải chủ muốn biết tôi đã nói gì với Trúc Linh sao? Tôi nói cho chủ biết, cô ấy tra ra được chủ chuyển vào tài khoản của Hứa Đức Thắng ba trăm tỷ, nghi ngờ chủ có động cơ giết người.”

“Cô ấy nói với cậu như vậy sao?”

Cổ Thành Trung nhíu chặt mày, đột nhiên hiểu ra vì sao K lại tốt bụng trà lại những số tiền đó như vậy, đồng thời ra oai phủ đầu.

Một mặt ám chỉ mình là hacker tài giỏi, có thể xâm nhập vào tài khoản.

Một mặt là ở đây

Anh ta lợi dụng điều này để Hứa Trúc Linh nghi ngờ mình, thật sự đúng là một chiều hay

Anh cần thận máy cũng có sai sót cho nên không thể không bởi phục. “Tôi còn nhắc nhở Trúc Linh, con người chủ rất đáng sợ. Chủ làm quá nhiều việc không chính đáng cho nên trong tay của chủ dính đầy máu tươi. Chú phức tạp như vậy, chú không xứng vấy bẩn lên Trúc Linh”

“Tôi không xứng, vậy cậu xứng sao?”

Cổ Thành Trung nhanh chóng đi lên, kéo cổ áo anh ta, lạnh lùng nói: “Cũng không nhìn xem bàn thân cậu như thế nào, nếu cậu biết trên tay tôi dính máu tươi, tôi cũng không ngại có thêm một vong hồn là câu!”

“Đủ rồi, Cổ Thành Trung, con trai của tôi tôi sẽ quản lý, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm giữa hai vợ chồng cậu.”

“Vậy sao? Anh không có cách dạy con, tôi cũng coi như là bậc chủ bác của cậu ta, có cần tôi giúp anh giáo dục cậu ta một chút không?” khoé miệng Cổ Thành Trung nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, giống như là tu là quỹ sát đến từ địa ngục, trong mắt mang theo diện cuồng khát máu.

Bắt đầu từ giây phút anh chọn Hứa Trúc Linh, anh đã cho Khương Anh Tùng điều tra những thứ có yêu thích.

Anh biết cô thiện lương đơn thuần, chắc chắn sẽ không thích mình hãm sâu vào địa ngục.

Anh cũng gắng sức ngụy trang, không để cô nhìn thấy bộ mặt thô bạo của mình.

Nhưng không ngờ lớp cửa sổ giấy này vẫn bị xé rách, không giữ lại được một chỗ trống.

Trên tay anh thật sự có dính máu tươi, không ai có thể vững thân được ở trong cái chảo nhuộm này. Ngay cả Ngôn Minh Phúc cũng không biết đã hai chết bao nhiêu người.

Chỉ là một thằng nhóc mà cũng dám can thiệp vào chuyện của anh, Ngôn Phúc Lâm còn chưa đủ tư cách “Cổ Thành Trung, cậu đừng xúc động. Hiện giờ việc cấp bách là tìm ra Hứa Trúc Linh ”

Ngôn Minh Phúc vội vàng nói, sợ Cổ Thành Trung dưới cơn tức giận sẽ thật sự làm tổn thương Ngôn Phúc Lâm, Đúng lúc này, di động của Cổ Thành Trung vang lon, là diện thoại của Khương Anh Tùng.

Anh với vùng nghe máy, Khương Anh Tùng nhanh chúng đọc ra một địa chỉ, nói: “Anh Trung, cô Linh đi tìm một người tên là Phó Minh Tước. “Phó Minh Tước?” Anh lặp lại một lần, nhíu chặt mày: “Lai lịch như thế nào?”

“Trước mắt còn đang điều tra. “Được, một lát nữa gọi điện thoại cho tôi, tôi đi tìm người trước.”

Cổ Thành Trung tắt điện thoại, nhìn sâu vào trong mắt Ngôn Phúc Lâm: “Không có lần sau, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Dứt lời, anh nhanh chóng rời đi, không thèm quan tâm đến sắc mặt khiếp sợ của Ngôn Minh Phúc.

Sao Hứa Trúc Linh lại quen biết Phó Minh Tước? “Sao lại muốn tới tìm tôi?”

Hứa Trúc Linh dỗ Minh Diệp ngủ xong, vừa ra khỏi của phòng bên tại lập tức phát ra âm thanh lười biếng của Phó Minh Tước.

Anh ta dựa vào bên cạnh tủ rượu, trong tay cầm Phi ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lay lay,

Chất lỏng màu đò tưới ở dưới ánh đèn loé ra một ánh sáng khác thường.

Hứa Trúc Linh xua xua tay, nói: “Tôi không uống rượu, có thể cho tôi một chút nước trái cây không? Uống nước trái cây thì tâm trạng tôi sẽ tốt hơn một chút, nói không chừng tôi sẽ nói cho anh biết “Được thôi.

Phố Minh Tước đi tới phòng bếp làm cho cô một lỵ nước ép trái cây tươi, đặt ở trước mặt cô: “Mời thường thức “Anh không ép tôi, cũng không tò mò sao?”

Cô nhưởng máy tò mò hỏi. “Nếu như cô không muốn nói, tôi tò mò cũng vô dụng, không phải sao?”

Nhìn Phó Minh Tước rất hờ hững, vô tội nhún nhún vai, người đàn ông này tuy đã 30 tuổi nhưng không giả đi một chút nào, nhìn anh ta cũng như nhìn thấy Cổ Thành Trung.

Khi Cổ Thành Trung đến tuổi, cũng nên trường thành chững chạc, trở nên âm trầm hơn và nội tâm hon.

Phong độ nhẹ nhàng, dùng bốn chữ này để miêu tà có lẽ sẽ không quá

Mặc dù trong lòng nghẹn muốn chết, cũng có chỗ nghi ngờ, nhưng cô vẫn không khống chế được mà nghĩ tới anh.

Cô ngừa đầu uống sạch sẽ ly nước ép trái cây, giống như muốn cổ vũ bản thân mình phải cố gắng lên.

Khi cô gọi điện thoại nói muốn tìm anh ta, anh ta rất vui vẻ, lập tức dọn dẹp nhà.

Từ khi vào ở căn nhà này cũng đã được một thời gian, đến nay vẫn chưa có một vị khách nào tới chơi

Từ lúc cô bước vào cánh cửa này, anh ta đã có một loại ảo giác, Ngọc Diệp đã trở lại.

Anh ta vừa lắc ly rượu vang đỏ, vừa nhìn Hứa Trúc Linh, trong ánh mắt có một loại cảm giác không thể nói rõ được.

Hứa Trúc Linh luôn cảm thấy anh ta đang nhìn mình, rồi lại giống như xuyên thấu qua mình mà nhìn thấy một người khác. là vợ của anh ta sao?

Có đôi khi cô có thể cảm nhận được Phó Minh Tước này quan tâm mình, có lẽ là yêu ai yêu cả đường di u? Cô uống đồ uống xong thì cũng có chút can đảm, cô lấy hết can đảm hỏi “Phó Minh Tước, anh giết bao nhiều người rồi?”

Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”

“Anh đừng hỏi trước, anh có thể trả lời cũng có thể không trả lời.

Phó Minh Tước nhìn thẳng vào ánh mắt cố chấp của cô, trong đó là nhiệt tình xen lẫn dũng cảm,

Rõ ràng là sợ đến mức cứng đờ cả người, nhưng vẫn còn cố chấp tiếp tục hỏi.

Anh ta hơi im lặng, cuối cùng thẳng thắn trả lời. “Giết không nhiều lắm, sát thủ chỉ là nghề phụ của tôi. Giá thuê tôi rất đắt, không phải loại chó mèo gì cũng đều có thể thuê được tôi. Người có thể để tôi ra tay, cũng phải được coi là nhân vật lớn.”

“Đợi đã, lúc trước anh nói có người muốn giết tôi, anh muốn trả ơn, không phải là anh nói bậy bạ chứ?” Hứa Trúc Linh bỗng nhiên nghĩ tới điều này.

Mạch não của phụ nữ có đôi khi chính là kỳ lạ như vậy.

Thời điểm mấu chốt này mà cô lại nghĩ tới câu chuyện cũ rích rất lâu trước kia.

Phó Minh Tước sở sở cái mũi, có chút ngượng ngùng mìm cười. “Mẹ kiếp!” Cô không nhịn được mắng một tiếng: “Bỏ đi, chuyện cũ này sẽ bỏ qua. Tôi tiếp tục hỏi anh, khi anh giết những người đó, lương tâm anh có bất an hay không?”

“Không đâu, quen rồi. Tôi không giết bọn họ thì có lẽ bọn họ cũng sẽ giết tôi. Tôi giết người ta, có người khác mới giá cao thì cũng có kẻ thù của mình.”

“Vậy… Minh Diệp có biết anh như thế này không?” Cô tiếp tục cần thận hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.