Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 521



Chương 521

“Không cần đầu a, tôi với chủ Cố rất tốt. “Vậy sao? Nếu như có một ngày cháu cảm thấy nó không tốt nữa có thể đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho cháu một người tốt hơn. Tôi không thích người họ Cổ, cũng không thích người họ Phó, cả hai đều rất đáng ghét”

“Tại sao vậy ạ?” Hứa Trúc Linh có chút ngạc nhiên, câu này là nhằm vào Cổ Thành Trung và Phó Minh Tước sao?

Quý Thiên Kim nghe thấy vậy cũng không nói gì, chi đánh mắt nhìn xuống, không biết đang nghĩ gì.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt, Hứa Trúc Linh nhanh chóng chuyển đề tài. “À, cô Phó, cho tôi hỏi một chút khi nào thì cô mới thả Phó Minh Tước ra vậy a và cụ thể là ngày nào thế? Minh Diệp đang đợi bố nó về nhà.”

“Gọi dì là dì đi, dì đã đến cái tuổi này rồi, cũng thừa tuổi để làm mẹ cháu rồi

Bà ấy cất lời nói: “Còn về Phó Minh Tước? Đợi đến khi tâm trạng dì tốt, tự nhiên sẽ đưa cậu ta về tận nhà “Vậy sao dì lại muốn gặp cháu với Minh Diệp a?”

Đây mới là điều mà Hứa Trúc Linh khó hiểu nhất. “Chẳng vì sao cả, tình bạn giữa châu với Cổ Ngọc Vy cũng không tồi, dì cũng rất thích con bé, để nó làm dâu nhà họ Quý này thì rất tốt.

Do tuổi tác dì quá lớn rồi nên vô cùng thích mấy đứa tầm tuổi cháu, cũng vì muốn đề cái nhà này ổn ào vui vẻ hơn một tỉ. Đợi lát nữa ăn cơm tối xong rồi về, mấy ngày nữa tự khắc sẽ gặp được Phó Minh Tước.”

Bà ấy đứng lên đi về phía phòng khách.

Minh Diệp đang ngồi đùa nghịch với Quý Khiêm, Quý Khiêm chuẩn bị cho con bé rất nhiều đồ ăn vặt.

Nhưng Minh Diệp vẫn rất nhút nhát, sợ hãi rụt rè, nhìn thấy Hứa Trúc Linh đi ra thì nhanh chóng xông lên trước. “Me!”

“Đứa bé này gọi cháu là mẹ sao? Không phải nên gọi là dì ư?”

Quý Thiên Kim nhướn mày nói. “Bà nói bậy, dây chính là mẹ của tôi”

Minh Diệp khăng khăng nói: “Bà bắt bố tôi đi, bà là người xấu.”

“Cứ coi là vậy đi, dù sao làm người tốt cũng chẳng có mấy người có kết cục tốt”

Bà ấy nặn ra một nụ cười đắng chát, sau đó bước từng bước lớn rời đi.

Quý khiêm bước lên trước ân cần hỏi han: “Cô tối không làm khó cô chứ? Tính cách của cô ấy có hơi quái gở một chút, hay áp bức người khác, nếu như có chỗ nào kh đúng, mong cô thông cảm! “Không sao, tôi chỉ không hiểu tại sao dì ấy lại gọi tôi và Minh Diệp đến đây.” Tôi cũng không biết, cô ấy rất ít khi gặp người ngoài. Chuyện cô ấy làm nhất định có cái lý riêng, để tôi bảo Cổ Ngọc Vy dẫn cô đi thăm quan xung quanh. Phong cảnh của sân sau cũng không tệ chút nào đâu, còn có bể bơi trong nhà, để hai người thả lòng một chút. Minh Diệp cử để tôi trông cho, tôi dẫn con bé đi ăn chút đồ điểm tâm, tiên thể để con bé gặp Phó Minh Tước một lúc. “Tôi có thể đi gặp không?”

“Cô tôi chỉ cho Minh Diệp đi gặp, cô thì không được, tôi cũng chẳng biết vì sao”

“Vậy được rồi, anh ấy không sao là được, vậy tôi với Ngọc Vy ra ngoài trước đây.

Có Ngọc Vy khoác lấy cánh tay của cô dẫn cô đi đến bể bơi trong nhà, sớm đã chuẩn bị quần áo bởi cho cô rồi. “Cậu không cần cảm thấy gò bỏ đầu, lúc mới gặp cô ấy tôi cũng rất sợ. Cô ấy có thể khiến binh lính tuần lệnh ngay tức khắc, đủ thấy từ trường của cô lớn đến mức nào rồi. Nhưng tiếp xúc lâu hơn, cậu sẽ phát hiện thật ra cô cũng có một trái tim thiếu nữ, đối với đám con trai rất nghiêm khắc, nhưng đối với bọn con gái như tụi mình thì rất dịu dàng.”

“Vậy cậu coi như đã lấy được sự công nhận của dì ấy rồi sao? Dì rất vừa lòng cậu với Quý Khiêm đấy?”

“Không biết nữa, tôi vẫn chưa nghĩ kỹ. Chỗ này rất yên tĩnh, rất trống vắng, không biết đang suy nghĩ việc gi.”

Cổ Ngọc Vy chỉ vào vị trí trái tim, ỉu xìu nói với Hứa Trúc Linh.

Quý Khiêm rất tốt với cô ấy, cô ấy muốn gì được nấy, tuy là sếp lớn của cô, nhưng lúc nào cũng gọi là đến, không ngại phiền phức.

Cô ấy không phải người phụ nữ lòng gan dạ sắt, gặp được người đàn ông như vậy đáng lẽ nên gói gém bản thân sẵn sàng để già đi, nhưng cô vẫn mãi không hạ được quyết tâm.

Cũng không biết vì sao, cứ mỗi lần này sinh ý nghĩ muốn đến với Quý Khiêm thì cô lại cảm thấy rất buồn, không cách nào nhượng bộ.

Hứa Trúc Linh thấy cô ấy không vui, cũng rất đau lòng, giơ tay ôm chặt lấy cô ấy. “Không sao đâu, mọi việc rồi sẽ qua thôi.”

Bất kể sau này cô ấy đến với ai, cô chỉ mong Cổ Ngọc Vy luôn hạnh phúc vui vẻ, sống một cuộc sống đơn giản là được rồi.

Cổ Ngọc Vy cười nhe rằng, nói: “Đừng quan tâm đến mấy chuyện đó nữa, thay quần áo rồi xuống nước đi, mùa đông nhưng nhiệt độ nước ở đây rất ấm áp. Quý Khiêm biết hai chúng ta muốn xuống bởi nên đã đặc biệt đổi nước trong hồ, rất sạch sẽ.”

Hứa Trúc Linh để quần áo sang một bên, sau đó cùng Cổ Ngọc Vy xuống nước.

Cổ Ngọc Vy nhớ đến chuyện trước đây: “Đúng rồi, cậu với anh tôi thế nào rồi, có phải anh tôi nhìn thấy mấy bộ đồng phục quyến rũ kia là lập tức biến thành sói không?”

“À, cậu nhầm rồi, tôi với chủ Cổ vẫn chưa xảy ra chuyện gì

Hữa Trúc Linh hơi ngượng ngùng nói. “không phải chứ?” Cố Ngọc Vy trơn to mắt, tức gian nói: “Anh trai tôi như vậy chẳng phải quả vô dụng rồi sao?”

Cổ Thành Trung ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy mấy lời này, gượng gạo ho khan hai tiếng.

Nhưng bởi vì điện thoại không mở loa ngoài nên bọn họ không nghe thấy.

Mà ngay cả Hứa Trúc Linh cũng quên mất vụ này. “Anh trai tôi liệu có phải thật sự bất lực không “Chắc không đâu, lúc đâm vào tối anh ấy cũng dùng lực phết mà “Thế cậu có phân biệt được kích cỡ to hay nhỏ không? Tôi nói với cậu này, sinh hoạt tình dục của vợ chồng rất quan trọng đấy, việc này không qua loa đại khái được đâu. Tuy anh ấy là anh trai tôi nhưng đứng trên góc nhìn của phụ nữ, tôi vẫn phải tiêm một mũi dự phòng cho cậu, Rất nhiều người nhìn thì có vẻ cao lớn đấy, nhưng thời gian lại cực ngắn “

“Khu Hai đội mà của Hứa Trúc Linh phiếm hồng, yếu ớt hỏi: “Cậu có vẻ rất hay nghiên cứu về vấn đề này?”

“Đâu có, nhưng chưa từng ăn thịt lợn chúng nhé chưa nhìn thấy lợn chạy sao? Hơn nữa tôi còn là bác sĩ, cứ không có việc lại chạy sang khoa phụ sản lượn lờ một vòng, không phải là cái gì cũng nên biết rồi ư “Là con gái mà biết nhiều như thể, có phải không hay lắm không?”

“Có gì mà không hay? Tôi theo chủ nghĩa thử yêu trước cưới, lỡ đầu kích cỡ không thích hợp, còn biết đường mà đổi được người khác, không phải sao?”

“Nhưng tôi rất yêu anh cậu, cho dù kích cỡ có không thích hợp thật, tôi nghĩ tôi vẫn kết hôn với anh ấy. Hôn nhân không chỉ có dục mà còn có tình nữa.”

“Cậu bây giờ đang trong trạng thái yêu đương cuồng nhiệt nên không cảm nhận được. Nhưng dần dà cậu sẽ cảm thấy ngày tháng khó khăn thôi. Bây giờ tỷ lệ ly hôn trong nước cao như vậy, nguyên nhân phần nhiều là do đời sống sinh hoạt tình dục của các cặp vợ chống không êm ổn. Tôi thật sự không phải đang hủ dọa cậu đâu, để tôi phân tích lại cho cậu nghe.”

“Cậu nói phức tạp quá, tôi cảm thấy mình vẫn cần từ từ nghiên nghẩm”

“Để tôi nói cho câu cái khác. Bên này nói chuyện cả trời đất, còn Cổ Thành Trung ở bên kia thì mặt mới đăm đăm như muốn đổi mang khuôn mặt sầm sì hết cả lên, giống như dính đầy nhọ nổi lên mặt.

Đây đúng là em gái của anh sao? Lúc nói móc anh, quả thật không mềm lòng chút nào.

Lại còn dám nói anh chỉ được cái mã ngoài chứ không có tác dụng gì? Lại còn dám khuyên chị dâu tương lai của nó là thước không thích hợp thì nhanh chóng bỏ chạy?

Anh không nhịn được mà nhìn xuống giữa hai chân mình, đau đầu nhức óc, bản thân mình cần thứ đồ này có tác dụng quái gì?

Trước đây sao mình lại nghĩ không thông, lại còn muốn đợi Hứa Trúc Linh thêm hai năm nữa? Đáng nhẽ phải ăn sạch sẽ cô nhóc sớm một chút, không phải tốt hơn sao?

Anh rất muốn xông vào trong tính số với Cổ Ngọc Vy, nó sắp dạy hư cô vợ nhỏ của anh rồi.

Hai bảy tuổi rồi mà còn không khiến người khác bot lo.

Thật sự rất muốn dạy bảo chăm sóc nó cách tử tế.

Cổ Ngọc Vy đang nói rất bon miệng thì đột nhiên hắt xỉ, liên tiếp ba cái liền. “Có phải bị cảm cúm rồi không?”

“Đâu có, tôi là bác sĩ, nếu bị ốm đã biết ngay rồi. Sao tôi cứ cảm thấy có người đang mắng chửi sau lưng tôi thế nhỉ? Lại…lại nữa rồi.” Mũi cô ấy ngứa ngáy, lai hắt xì thêm cái nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.