Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 530



Chương 530

“Có phải ông muốn lừa tôii xuống nên cố ý nói vậy không?”

Hứa Trúc Linh vẫn cảnh giác, lo lắng nói.

Quý Mặc Nhiên bất lực, lắc đầu thở dài: “Cháu à, cậu không lừa cháu, cháu quay vào đi. Cảnh An, con cũng ra ngoài đi, bố có chuyện muốn nói riêng với con bé.”

“Vâng.”

Quý Cảnh An lui ra ngoài.

Hứa Trúc Linh bán tín bán nghi đi xuống, Quý Mặc Nhiên lập tức đi lên đỡ cô, sợ cô xảy ra chuyện không may.

Cuối cùng Hứa Trúc Linh cũng vững vàng đáp xuống đất, Quý Mặc Nhiên cũng không biết là kích động hay tức giận mà giơ tay lên cao như muốn đánh cô, dọa cô sợ hãi lập tức nhắm mắt lại.

Nhưng qua một lúc, cô vẫn không cảm thấy đau chút nào.

Cô mở mắt, thấy Quý Mặc Nhiên chán chường thu tay lại, run rẩy bước đến ghế sô pha ngồi xuống, thở dài một hơi rồi nói: “Cháu à, cháu qua đây, quả thực có một vài con đường cháu phải lựa chọn, mọi người có ép buộc cháu cũng không được.

“Khi đó, sau khi bố mẹ cậu ly hôn, em ba đi theo mẹ. Sau khi mẹ mất, bố cậu muốn đón em ba về, không muốn em ba yêu một tên xã hội đen, bố cậu muốn đưa con bé về nhưng con bé từ chối. Sau này gia đình con bé xảy ra chuyện, mọi người đều biết rất rõ nhưng không thể làm được gì. Quả thực trông nhà họ Quý rất huy hoàng nhưng lại bị người khác nhìn chòng chọc vào như hổ đói, quá nhiều người dòm ngó tới, nhất cử nhất động đều bị hạn chế. Một khi có liên quan đến giới xã hội đen sẽ bị người ta cần lại ngay, lúc đó sẽ thân bại danh liệt. Bố cậu không thể lấy mạng sống của nhiều người như vậy ra đùa được, chỉ có thể chịu đựng không ra tay. Cuối cùng, không biết tung tích của gia đình em ba ở đâu, thực ra có lẽ cũng có thể tìm được, nhưng lành ít dữ “Thiên Kim từng khuyên nhủ em ba nhưng vô ích. Thiên Kim vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của em ba, cảm thấy khi đó nếu quyết liệt hơn một chút, cứ mang em ba về có lẽ vẫn có thể thay đổi được kết quả. Vì chuyện này mà em ấy mất tích nửa năm, bên ngoài cũng đồn đại xôn xao. Thực ra mọi người cũng không biết nửa năm này đã xảy chuyện gì.

“Sau khi quay về, tính tình Thiên Kim thay đổi rất nhiều, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà, quả thật là rất quyết liệt và vô tình. Nhưng điểm xuất phát của mỗi một chuyện đều là vì người trong nhà. Em ấy buộc mình phải mạnh mẽ, như vậy mới không để người nhà của mình xảy ra chuyện. Với cháu cũng thế, nếu cháu tìm người khác thì em ấy cũng không sợ, nhưng sao cứ kiên quyết chọn Cổ Thành Trung Quý Mặc Nhiên nói một cách thành khẩn: “Cổ Thành Trung có một người anh cả tên là Cổ Triệt, vợ cũ của anh ta là một người có địa vị cao, có phải làm việc sẽ rất tiện đúng không? Nhưng sau khi Cổ Triệt xảy ra chuyện, bản thân nhà họ La còn khó mà giữ nổi, đây chính là kết cục của những người có liên đới. Nếu cháu cứ cố chấp ở bên cạnh Cổ Thành Trung, một khi Cổ Thành Trung xảy ra chuyện thì nhà họ Quý sẽ không cứu cháu, thậm chí còn ngoảnh mặt làm “Đây chính là lý do Thiên Kim cấm cản cháu, cháu hiểu không?”

Hứa Trúc Linh nghe xong thì trái tim run lên dữ dội. Hóa vì chuyện này.

Dì Thiên Kim sợ chuyện đến bước tệ nhất thì không có cách nào cứu được mình, giống như khi đó nhìn mẹ cô rời đi vậy.

Bà ta không hi vọng Hứa Trúc Linh giấm lên vết xe đổ, mà bà ta cũng không muốn như vậy.

Bà ta sợ cô lại bất lực, chỉ có thể trợ mặt nhìn.

Bà ta chỉ vụng về dùng cách của mình để bảo vệ gia đình mà thôi.

Chẳng trách …

Chẳng trách hao tâm tổn sức như vậy để ngăn cản cô.

“Em ấy có bệnh đau đầu khó chữa, bây giờ đang ở trong “Dì Thiên Kim đâu ạ?” phòng nghỉ ngơi rồi. Nếu em ấy biết cháu làm chuyện nguy hiểm như vậy chắc sẽ còn đau đầu hơn nữa.”

“Cháu có thể đi xem dì ấy không? Cháu muốn nói chuyện với dì ấy.”

“Cháu muốn khuyên em ấy thì rất khó. Mấy năm nay, mặc dù đã hơn bốn mươi rồi nhưng tính tình em ấy cứ như trẻ con, không nói tới đạo lý đâu, không bao giờ nghe lời của người khác.”

Quý Mặc Nhiên lắc đầu, không ngừng xua tay, tỏ ý cách này không hiệu quả.

“Tại sao dì lại thay đổi thành như vậy?”

“Đau lòng vì một tên khốn.”

“Cho nên cả đời dì không kết hôn sao?”

“Ôi, mọi người thấy mà cũng nóng ruột, nhưng lại không dám nhắc đến. Không nhắc đến chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng em không chịu thoát ra, không ai giúp được cả. Cháu nghe lời dì với cậu cháu được không? Ở lại nhà họ Quý, mọi người sẽ bảo vệ cháu.

“Cháu muốn ở bên Cổ Thành Trung, cháu yêu anh ấy “Còn trẻ con thì hiểu cái gì mà yêu với không yêu. Có phải tên đó bỏ bùa cháu rồi không, hay là nói lời ngon tiếng ngọt, viên đạn bọc đường? “Anh ấy thật sự rất tốt với cháu, dù là việc lớn hay việc nhỏ cũng vô cùng kiên nhẫn, yêu cháu thương cháu, nuông chiều cháu ngang ngược.

Lúc Hứa Trúc Linh nhắc đến Cổ Thành Trung, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.

Quý Mặc Nhiên cau chặt mày, trong lòng thầm hét lên.

“Nhóc con, cháu bị cậu ta đầu độc rất nặng đấy!”

“Cháu cam tâm tình nguyện mà, rõ ràng dạ dày anh ấy rất quý giá nhưng lại cùng cháu đi ăn những thứ thực phẩm rác, nằm viện cũng không nói cho cháu biết. Rõ ràng anh ấy có thể bảo người khác đi mua đồ giúp cháu, thế nhưng anh ấy lại xếp hàng rất lâu chỉ để mua bánh bao chiên cho cháu. Cháu đi mệt rồi thì anh ấy sẽ công cháu lên dốc, cả quãng đường không than vãn một tiếng nào. Lúc ăn, đũa của anh ấy cứ không nghe lời gấp thức ăn vào chén của cháu.”

“Anh ấy biết cháu mang cỡ giày bao nhiêu, hợp với phong cách quần áo nào, dùng mỹ phẩm nào. Anh ấy biết cháu thích ăn nên trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt, biết cháu hay tiếc tiền nên nghĩ cách tiết kiệm tiền cho cháu làm cháu vui vẻ. Biết cháu còn nhỏ nhưng chưa từng ép buộc cháu phải chăm chỉ học hành thế này thế kia.”

“Cháu nghĩ sẽ không có ai nuông chiều cháu đến thế nữa.”

“Cháu nghĩ sẽ không có ai nuông chiều tôi đến mức ngang ngược như anh ấy nữa.”

“Anh ấy là người nhà của cháu, cũng là người yêu của cháu, là bạn đời của cháu, cũng là người thầy của cháu. Không có anh ấy thì không có cháu bây giờ.

“Cháu biết di rất bất đắc dĩ, mọi người cũng rất khó chịu khi không thể làm được gì, cảm giác khi mở mắt nhìn người thân của mình chịu khổ quả thật không dễ chịu gì cho cam. Nhưng cháu nghĩ, mẹ nhất định tin rằng người đàn ông mà bà ấy lựa chọn, có thể bảo vệ được bà ấy.

“Nhưng mẹ cháu đi sai một bước.

“Cháu cũng muốn đi bước này, cháu tin tưởng Cổ Thành

Trung.

“Đứa trẻ này, sao lại ngốc thế chứ, không nghe ai khuyên cả.” Quý Mặc Nhiên bất lực lắc đầu, thở dài tuyệt vọng nói.

“Cháu biết mọi người muốn tốt cho cháu, nhưng cháu muốn đi con đường của mình. Trước đây là cháu trách làm mọi người, cháu nói rất nhiều lời khó nghe, hi vọng mọi người có thể tha lỗi cho cháu. Cậu vẫn xem cháu là cháu gái chứ?”

“Đương nhiên rồi, cả đời này cháu là cháu gái duy nhất của nhà họ Quý “Vậy cháu gọi cậu là cậu nhé?”

“Cậu chỉ mong sao cháu gọi cậu là cậu.

Quý Mặc Nhiên kích động nói, đã lớn tuổi như vậy rồi mà hốc mắt lại nóng lên.

Ông ta rất khác với Quý Quốc Định, ông ta hơi béo, mặc một bộ vest, áo sơ mi trắng căng ra, trông giống như đang giấu một quả dưa hấu bên trong.

Ông ta nhìn rất hòa nhã, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ khôn ngoan.

Không nên đánh giá thấp năng lực của người ứng cử. Còn cậu hai thì sao, cẩn thận và khôn ngoan giống như doanh nhân.

Nhưng không nghi ngờ gì, cả hai người họ đều đổi xử thật tâm với mình.

Là cô trách lầm bọn họ rồi.

“Vậy cậu ơi, cậu đưa cháu ra ngoài được không?” Hứa Trúc Linh nũng nịu cầu xin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.