Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 533



Chương 533

“Được, tôi ở Đà Nẵng đợi chị.”

Nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Ôn Thanh Hoàn ở đầu dây bên kia, Cổ Thành Trung nặng nề thốt ra mấy chữ. Sinh ly tử biệt, người đau khổ nhất vẫn là người còn sống. Sau khi cúp điện thoại, phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh.

Anh ôm cô trong lòng một cách mãn nguyện, như thể đang ôm cả thế giới trong tay mình. Thì ra…trút bỏ hết mọi hận thù, cảm giác cùng cô trải qua cuộc sống này lại tuyệt vời đến vậy.

Hứa Trúc Linh ngủ thẳng tới 9 giờ tối mới tỉnh lại, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện mình đang nằm trên giường. Cô đang chuẩn bị ngồi dậy thì bàn tay đặt trên eo cô bằng siết lại, ôm chặt lấy cô.

Trước mũi là một mùi hương quen thuộc.

Cổ Thành Trung? “Anh…anh tỉnh rồi à? Anh ôm em lên a? Anh đã đỡ hơn chưa, có phải là rất đau hay không?”

“Em hỏi nhiều như vậy, muốn anh trả lời câu nào trước đây?”

Anh từ từ mở mắt, đôi mắt phượng trấn tĩnh, không có một chút nào mơ màng như vừa tỉnh ngủ.

Hai tròng mất sâu thảm, giống như bầu trời đêm rộng lớn, hình ảnh của cô được phản chiếu trong đó, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó hút vào.

Bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim cô khẽ run lên. Nó đang rung động.

“Anh không sao là tốt rồi.”

Bao nhiêu lời muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng cô chỉ thốt ra được sáu chữ

Không sao là tốt rồi, bình an mạnh khỏe là tốt rồi.

Như vậy là cô đã mãn nguyện lắm rồi.

Cô chui vào lòng và ôm chặt lấy anh.

Ngày hôm nay đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện khiến cô cảm thấy dường như cả một thế kỷ đã trôi qua.

Buổi sáng thì gặp Quý Cảnh An, buổi trưa bọn họ muốn thi đấu với nhau, sau đó cô biết được mình là con gái ruột nhà họ Quý, còn bị buộc chia tay.

Nhưng kết cục, bọn họ vẫn ôm chặt lấy nhau. Như vậy đã quá đủ rồi.

Cổ Thành Trung cảm nhận được thân thể gầy yếu của cô đang run lên, liền mềm lòng, chắc hẳn hôm nay cô đã cực kỳ sợ hãi.

“Xin lỗi, để em phải lo lắng nhiều rồi.”

Anh ôn nhu nói, rồi đưa bàn tay lớn của mình luồn qua tóc và nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Anh vô cùng kiên nhẫn, giống như đối đãi với đứa con của mình.

“Mệt chưa? Mau ngủ sớm đi, ngày mai anh đưa em trở về nhà họ Quý.

“Trở về làm gì?”

“Ở bên cạnh anh, em cũng có thể có được gia đình thuộc về mình. Anh sẽ không để em chịu uất ức. Anh muốn gia đình em chấp nhận anh.”

“Thực ra không cần phải làm vậy đâu, ở bên anh là lựa chọn của chính bản thân em, em có thể tự mình gánh chịu hậu quả.

“Ở trước mặt người đàn ông của em không được nói mấy lời vớ vẩn như thế, từ lúc nào anh lại cần em vì anh mà gánh chịu hậu quả. Em chỉ cần ngoan ngoãn núp sau lưng anh.”

“Thành Trung, anh thật gia trưởng.”

“Ừ, anh chỉ như vậy với mình em. Ngủ đi, anh cũng mệt rồi, muốn ôm em “Vâng.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, bản thân thì nằm trong ngực anh ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau, bọn họ thu dọn đồ đạc trước khi đến nhà họ Quý. Nhưng Quý Thiên Kim có lệnh, Hứa Trúc Linh có thể vào nhưng Cổ Thành Trung thì không.

Nghe thấy lời truyền đạt của người giúp việc, lòng Hứa Trúc Linh khẽ nhói đau.

Thật sự vô cùng đau đớn khi có người nhà nhưng lại không thể chung sống hòa thuận với nhau.

Nhưng nếu cô đã đưa ra lựa chọn thì cô sẽ gánh chịu mọi hậu quả.

Cô nằm chặt tay Cổ Thành Trung, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng: “Chúng ta về thôi. Đây… không phải là nhà của chúng ta. Nhà của em, là do anh xây dựng, chúng ta trở về nhé?”

“Nếu cứ như vậy mà rời đi, anh nghĩ em ở cạnh anh cũng sẽ không vui vẻ. Cổ Thành Trung nằm ngược lại tay cô, siết chặt, như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Anh bấm điện thoại gọi cho Quý Thiên Kim, đầu dây bên kia do dự hồi lâu mới miễn cưỡng nhận điện thoại.

“Cậu còn đến đây làm gì, muốn chịu đòn à?”

“Cháu muốn nói với dì rằng nhà họ Cố sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù của người khác. Cháu sẽ dừng tay và ở lại Đà Nắng, cháu sẽ không đi gây chuyện với người khác. Cháu sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm, cũng sẽ không để cô ấy phải chịu một chút tổn thương nào. Như vậy, nhà họ Quý sẽ không rơi vào tình thế khó xử nữa, đúng chứ?”

Quý Thiên Kim nghe vậy thì rơi vào trầm mặc, hiển nhiên không thể ngờ rằng Cổ Thành Trung lại đưa ra quyết định như vậy.

Thật ra Cổ Thành Trung cũng hiểu vì sao Quý Thiên Kim lại phản đối anh và Trúc Linh đến vậy. Bọn họ lo sợ, khi nhà họ Cổ rơi vào cảnh khốn đốn sẽ liên lụy đến Hứa Trúc Linh mà nhà họ Quý lại không thể làm gì được.

Anh là một doanh nhân khôn ngoan, mưu mô xảo quyệt và biết rõ đạo lý cá lớn nuốt cá bé.

Trong giới kinh doanh, nhà họ Cổ là bá chủ.

Trong những thành viên cấp cao, nhà họ Quý chắc chắn đứng đầu.

Luôn bị người khác nhìn chăm chăm như hổ đói, chỉ cần một phút lơ là thì sẽ không thể phục hồi.

Lấy cứng đối cứng chưa chắc là biện pháp đúng, ngược lại còn bứt dây động rừng.

Anh biết rõ hiện tại mình đang muốn làm gì, anh có thể không cần cả thế giới, nhưng anh chắc chắn cần Hứa Trúc Linh.

“Được, cậu đã thuyết phục được tôi. Anh cả, cho họ vào đi.”

Quỷ Thiên Kim cúp điện thoại, Quý Mặc Nhiên đích thân ra ngoài chào đón, khi nhìn thấy Hứa Trúc Linh, ông ta liền phấn khích không thôi.

“Đứa bé ngoan, cuối cùng cháu cũng trở về. Cậu còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại cháu nữa.”

“Cậu cả.”

Bỗng nhiên được người thân trong gia đình quan tâm, cô lại giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, không biết làm sao cho phải.

“Còn cậu hai của cháu nữa, mau vào đi. Cậu đã sớm dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa trưa rồi. Đảm bảo tất cả các món trên bàn đều là món ăn yêu thích của cháu. Cậu nhớ kỹ lắm đấy.

Hứa Trúc Linh tiến vào trong sự vây quanh của mọi người, hai người cậu còn chưa hỏi han được mấy câu đã dặn dò Quý Cảnh An và Quý Khiêm dẫn cô đi xung quanh thăm quan, tìm hiểu sơ qua về nhà mình.

“Còn anh…”

Cô nhìn Cổ Thành Trung, có chút lo lắng.

Anh mim cười, trấn an: “Đăng nào cũng phải gặp mặt phụ huynh, em cứ đi đi, anh sẽ không sao đâu.”

“Hai cậu, các cậu đừng làm khó anh Trung nhé, anh ấy còn đang bị thương.”

“Con bé này, còn chưa cưới, sao đã nói đỡ hộ cậu ta rồi?” Quỹ Quốc Định có chút bất lực nói.

“Con gái lớn trong nhà như quả b nổ chậm!”

Quý Mặc Nhiên cũng xúc động nói.

Hứa Trúc Linh có chút xấu hổ, hai má đỏ bừng, chán nản mà rời đi.

Ngay sau khi cô rời đi, Cổ Thành Trung lập tức được đưa đến phòng đọc sách để tra hỏi. Quý Thiên Kim đang ngồi trên ghế sô pha, Quý Mặc Nhiên và Quý Quốc Định thì đứng ở phía sau, có thể ngay lập tức thấy được địa vị cao thấp trong nhà họ Quý.

“Những lời cậu nói lúc trước trong điện thoại là có ý gì?” Quý Thiên Kim vẫn có chút nghi ngờ, vì để trả thù Cổ

Thành Trung đã kiên trì biết bao năm như vậy, bây giờ nói buông bỏ là buông bỏ sao? “Cái chết của anh hai thực sự khiến cháu cảm thấy canh cánh trong lòng, nhưng…năm năm đã trôi qua, cháu cũng hiểu ra rằng có nhiều việc quan trọng phải làm hơn là trả thù. Nếu ngay cả người phụ nữ mình yêu nhất cháu cũng không bảo vệ nổi thì dù có trả thù thành công cháu cũng sẽ buồn bực không vui ”.

“Trước khi Trúc Linh xuất hiện, lý do khiến cháu tiếp tục sống là để trả thù cho anh hai, nhưng bây giờ lý do khiến cháu sống tiếp là Trúc Linh.

“Bên nào nặng bên nào nhẹ, cháu nghĩ cháu vẫn có thể nhận rõ.”

“Nhưng cậu phải hiểu rằng một khi giương cung thì không thể rút lại được. Cho dù cậu muốn rút lui, nhưng Kettering thì lại không nghĩ như vậy.”

“Vậy thì…cháu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng hết sức”

“Cho nên, cậu đang nói nhảm với tôi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.