Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 768



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 768: Cuối cùng cũng đã làm được chuyện mà cầm thú nên làm

“Được rồi được rồi, lát nữa bị bố nhìn thấy, lại nói chúng ta không kiềm chế được!”

Cô né tránh vòng tay của anh, có chút ngượng ngùng.

Mỗi lần có cơ hội đều bị anh trêu chọc!

“Buổi tối có mơ thấy anh hay không?”

Anh dịu dàng nói, thanh âm nhu tình, phảng phất như có tình yêu không nói nên lời.

Tâm trí của cô nhẹ nhàng run rẩy, có chút không được tự nhiên nói: “Điều này làm sao em có thế biết được chứ.

“Nhớ là phải nhớ tới anh, bằng không anh sẽ rất đau lòng”

Anh hôn nhẹ lên đôi mắt của cô: “Nghỉ ngơi sớm đi”

“Biết rồi biết rồi, mỗi lần đều nói những câu này, làm cho da gà của em đều nổi lên rồi này”

Cô nhanh chóng nói, sau đó đóng cửa trở về phòng.

Hai má đều nóng lên, nóng đến không chịu nổi.

Mỗi lần đều rất khó xử, tuổi đã lớn như vậy rồi, nói những lời đó cũng không cảm thấy xấu hổ.

Đã nghe nhiều lần như vậy, tại sao vẫn chưa quen được chứ?

Sau khi Hứa Trúc Linh rửa mặt, rất nhanh liền đã vào giấc rồi.

Cũng không biết có phải do anh đã nhắc nhở hay không, trong mộng thật sự gặp anh.

Vào mùa đông, Đà Nẵng khá lạnh.

Cô trở về cũng đã hơn một tuần, cũng không nhìn thấy Ngọc Vy.

Tay của Nguyên Doanh đang làm điều trị phục hồi, Cố Ngọc Vy trực tiếp chuyển đến nhà họ Bạch, cũng không để ý người ngoài bàn tán gì.

Dù sao cô ấy cũng đã quyết định, nếu đám cưới lần này còn không thể tổ chức được nữa, cô ấy sẽ đi tu luôn.

Cố Chí Thanh cũng khuyên không nổi, chỉ có thể tùy ý để cô ấy đi Sau khi đợt phục hồi chức năng đầu tiên của Nguyên Doanh kết thúc, bọn cô mới gặp được nhau.

Cố Ngọc Vy nhìn thấy Hứa Trúc Linh, liền ôm chặt lấy cô.

“Ông anh cầm thú này của tôi, cuối cùng cũng đã làm được chuyện mà cầm thú nên làm, tôi sắp làm cô rồi này!”

“Chú ý dùng từ ngữ đi nhé.”

Cố Thành Trung bất đắc dĩ nói.

“Chẳng lẽ không phải sao? Kêu anh ra tay sớm một chút, sau hai năm trời anh âm thâm chờ đợi. Không ngờ cuộc hôn nhân này mới được hơn hai tháng, đã có em bé rồi. Haizz, em không phải là bác sĩ sản khoa, nếu không em sẽ đích thân đi đỡ đẻ con cho anh. Có kiểm tra qua lần nào chưa? Người ta nói như thế nào thế?”

“Đều rất tốt, dù sao tôi cũng có thể ăn có thể chạy, đứa trẻ còn rất khỏe mạnh đây!”

Hứa Trúc Linh nhìn thấy hai người trong giới y học, vẫn có chút sợ hãi, sợ bọn họ nhìn ra manh mối gì.

Cũng may bọn họ không biết bắt mạch cái gì đó, không đến mức đặt tay lên là có thể kết luận có phải là có thai hay không.

“Đi thôi, chúng ta đi dạo phố, để cho hai người bọn họ từ từ nói chuyện phiếm đi”

Cố Ngọc Vy rất thức thời, biết Cố Thành Trung và Nguyên Doanh có chuyện muốn nói, kéo Hứa Trúc Linh đi.

“Đã lâu không gặp.”

Nguyên Doanh ôn giọng nói: “Chúc mừng hai người nhé”

“Cũng tốt, có cậu ở đây tôi cũng yên tâm một chút. Sức khỏe Hứa Trúc Linh cũng tốt lắm, người mang thai đều rất vất vả, cô ấy lại ốm yếu như vậy, nếu mà muốn thuận lợi mà sinh ra thì cũng sợ là có chút khó khăn.

“Chuyện đó để sau này nói tiếp đi, bây giờ cũng chưa gấp đâu”

Dù sao cũng là chuyện bịa đặt mà ra, anh cũng không vội.

Hai người tán gẫu một số chuyện, Cố Thành Trung biết được những phần tử khủng bố xung quanh biên giới đang tràn lan, nhưng gần đây lại đột nhiên biến mất, nghe nói bị người ta giải quyết rồi.

Mà người giải quyết lại là Phó Minh Tước.

Anh ta đi thu nạp những tên đầu đường xó chợ làm đàn em, tất nhiên sẽ có hành động lớn: “Chuyện này không phải chuyện nhỏ, ngộ nhỡ để Phó Minh Tước lớn mạnh lên, người nhà họ Cố đều sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa tôi còn phát hiện, có người lại thay Phó Minh Tước làm việc, đối phương rất có tài lãnh đạo.

Phó Minh Tước quanh năm chữa bệnh cho con gái, chữa trị khắp nơi, cậu †a thì lại ở London, có thể thấy không phải là anh ta ra tay”

“Sau lưng Phó Minh Tước còn có người trợ giúp?”

“Ừm, trước mắt tôi cũng chỉ có thể tra được đến đây, dù sao tôi cũng đã rời khỏi biên giới, về sau cũng sẽ không bao giờ đi về đó nữa”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ tính toán cho thật kỹ lưỡng”

Cố Linh hiện tại đang toàn lực đối phó với Lucia De Kettering, mà lúc này Phó Minh Tước thì đang kêu gọi thế lực, điều này không thể không khiến người ta lo lắng Xem ra anh phải nhanh một bước phát triển tập đoàn .J&C, không được đi tìm Ngôn Minh Phúc hợp tác.

Thời gian nửa năm, là đủ rồi.

Giờ phút này Cố Thành Trung đem lại cho người ta cảm giác như là bảo kiếm giấu trong vỏ, lưỡi kiếm được thu liễm lại, chuẩn xác là sắp thành nô lệ cho vợ, vì vợ mà từ bỏ tất cả, cam tâm tình nguyện buông bỏ mọi thứ, cả ngày cũng không đi đến tập đoàn làm việc Trên thực tế, mỗi ngày Khương Anh Tùng đều bí mật gửi công việc qua email, chỉ là anh chưa bao giờ ra mặt tham dự cuộc họp, tất cả đều hoạt động trong bí mật, làm người đứng sau tấm màn mà thôi.

Mặc kệ đối phương nghỉ ky như thế nào, chỉ cần không bắt được cán, anh sẽ không lo ngại gì cả.

Đều là dùng mưu kế, chỉ là xem ai đạo cao một trượng, ma cao một thước mà thôi.

Trung tâm mua sắm.

Cố Ngọc Vy không kiên nhẫn nhìn người đi cùng phía sau, hung hăng nhíu mày: “Người này bị cái gì vậy, vì sao luôn cứ đi theo cậu?”

“Là người bố tôi phái tới… Sợ tôi chạy loạn khắp nơi, làm Cố Thành Trung loạn ấy”

Hứa Trúc Linh đau đầu đỡ trán, tràn đầy oán niệm nói “Bố tôi cũng là một người rất ích kỷ đó!”

Đúng đúng đúng, đã bao nhiêu tuổi rồi, lo lắng như vậy cũng thật quá cứng nhắc Cố Ngọc Vy nhịn không được thở dài, thật sự là càng già càng nhàn rỗi.

“Tôi thật sự không muốn ăn bữa cơm dành cho phụ nữ mang thai, muốn ăn cái gì khác…”

“Chuyện này cũng dễ mà, chỉ là một người vệ sĩ mà thôi. Cậu chờ tí nhé, ở dưới lầu có một phòng khám nhỏ”

“Cậu định làm gì thế?”

“Để cho anh ta ngoan ngoãn ngủ một giấc”

Cố Ngọc Vy cười ranh ma nói Cô ấy lấy một loại thuốc gây mê, là một bác sĩ quân đội, khả năng bản tỉa cũng tương đối chuẩn.

Với một khẩu súng lục đồ chơi, vậy mà cũng có thể bắn thuốc gây mê chính xác vào cổ của một người Người đàn ông cảm thấy cổ đau, theo bản năng sờ soạng một chút, liền phát hiện có kim tiêm.

“Mợ… Mợ chủ…”

Lời nói còn chưa nói xong, thì người đã ngã xuống.

Cố Ngọc Vy vội vàng đỡ lấy, đặt ở trong nhà vệ sinh.

Cố Ngọc Vy còn rất trượng nghĩa dẫn cô đi ăn lẩu, nhưng mà… Đó là nồi lẩu uyên ương Cho nên bản thân chỉ có thể ăn một nửa bên phần nước canh xương heo hầm.

“Tôi muốn ăn cay”

“Không thể, phụ nữ mang thai không thể ăn quá cay quá kích thích, tôi là bác sĩ, không thể biết sai còn cố phạm sai. Cậu được nâng niu ở trong nhà, nếu cậu có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm”

“Tôi không có…”

Tôi không có thai!

€ô chỉ có thể kêu rên trong lòng, lại không dám nói ra, chỉ có thể nhịn lại.

Haizz, có ăn là tốt lắm rồi, làm người đừng nên quá tham lam nha.

Cô yên lặng nhìn Cố Ngọc Vy ăn đến đầu đầy mồ hôi, từ nồi lẩu cay ăn đến kem, lại uống một ly nước ép xoài lạnh.

Cô ấy… cô ấy… cái gì cũng ăn hết rồi, còn muốn ăn thêm nhiều rau, bổ sung vitamin BCDEFG…

Nồi lẩu này, ăn một chút cũng không có vui vẻ.

“Tôi cũng rất phục cậu, cũng không thử làm chuyện đó rồi hãy kết hôn, dám gả cho người ta, cũng không sợ kích thước không thích hợp cái gì đó hả”

“Khu khu…”

Hứa Trúc Linh nghe được những lời trần trụi này, nhịn không được ho khan kịch liệt.

“Cậu… Cậu cũng không phải như vậy sao?”

“Tôi không phải không có ý định đó, tay anh ấy đã khôi phục rất tốt rồi, hẳn là được rồi, tôi dự định là buổi tối sẽ bá đạo chiếm đoạt anh “Phụt… phù hợp thì “Vậy thì dùng cái khác để bù đắp nha, những cái khác á. Ngày nay không bù đắp được, thì ngày mốt bù đắp á, nếu ngày mốt cũng không cố gắng bù đắp được nữa, vậy thì nguy hiểm rồi”

Hứa Trúc Linh: “..”

Thịt, rớt luôn vào trong nồi.

Huhu…Có cần phải kích thích như vậy không hả? Nói chuyện này thực sự ổn không?

Vậy ngộ nhỡ kích thước không im sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.