Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 784



Chương 784: Anh không chịu nổi bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào

Hứa Trúc Linh dùng hết sức lực của mình, hất tay anh ra, kinh ngạc nhìn anh.

“Cố Thành Trung, anh điền rồi? Chẳng lẽ cả đời này của anh tính không muốn có con cái sao?”

“Nếu như có con mà cái giá phải trả là bắt em phải bước vào nguy hiểm, vậy anh thà là đoạn tử tuyệt tôn.”

“Anh…”

Anh nói rất quả quyết, không chút do dự, khiến cô tức đến mức hoàn toàn không nói ra được một câu nào.

“Những chuyện đó đều là ngoài ý muốn, đều có thể tránh được, với lại tỷ lệ xảy ra rất thấp, em đâu đen đủi đến bước đó, hơn nữa người khác có thể sinh con được, sao em lại không thể chứ? Thầy nói những lời đó chẳng qua là muốn đàn ông quan tâm phụ nữ thôi, nhưng anh cũng lo thái quá rồi!”

“Trúc Linh, anh không thể chịu đựng được bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào dẫn đến việc phải mất đi em.”

Cố Thành Trung quay người lại, ôm chặt cô vào trong lòng mình.

Rõ ràng ôm ngọc trong vòng tay, gần ngay trước mắt, nhưng anh lại cảm giác hạnh phúc này không chân thật, giống như hoa trong gương trăng trong nước, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Anh nghĩ đến Ôn Thanh Hoàn vì sinh Cố Cố, khó sinh băng huyết, cửu tử nhất sanh.

Anh nghĩ đến Thẩm Thanh một xác hai mạng.

Đây là tất cả những gì đang xảy ra xung quanh anh.

Tỷ lệ thất sự rất thấp, mỗi ngày đều có rất nhiều trẻ sơ sinh ra đời.

Nhưng… Anh sợ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thân thể nhỏ nhắn của cô vợ bé nhỏ của anh làm sao chịu đựng nổi được chứ?

Hơn nữa giờ cô ốm nghén rất dữ dội, đứa bé còn chưa ra đời, cô đã bị hành hạ đến ôm nhau rồi, sau này thì sao?

Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh, biết rằng anh vì quá quan tâm đến bản thân, cho nên mới như thế.

Nhưng… Cô không làm được, trong bụng của cô là một sinh mạng, ai cũng không có tư cách cướp đoạt lấy quyền sống của đứa bé.

Cô muốn có con.

Cô chính là không tin mình lại xui xẻo như thế, có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra lên trên người mình như Vậy.

Cô trở tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của anh. ôn nhu nói: “Cố Thành Trung, em muốn sinh cho anh một đứa bé trắng trẻo mập mạp khỏe mạnh, có được không?”

“Em muốn một nhà bốn người , ông cụ có cháu quay quần bên gối, anh xem em đợt trước không phải vẫn rất tốt sao? Em sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu, anh không phải nói là em cứ đẻ đi, con anh sẽ nuôi mà?”

“Anh chỉ muốn nuôi em thôi.”

Giọng nói của anh buồn rầu vọng đến, có chút không Vui.

Lại so đo với con của mình, thật không giống ai mà.

Đừng đợi đến khi đưa bé chào đời rồi, lại trở thành hai kẻ cuồng con.

“Chúng ta quay về lớp học đi, lớp học của ông thây này rất đắt đó.”

Hứa Trúc Linh vẫn không sửa được bệnh thương xót tiền, dự là cả đời này đều không thể thay đổi được.

Bọn họ lại quay vào lớp học, tiếp tục chuyên tâm tập trung tinh thân nghe giảng.

Thầy sẽ nói một chút về chuyện cần chú ý trong thời gian mang thai, và bản thân có thể tự làm bữa ăn cho sản phủ.

Còn có thể tập chút yoga, hỗ trợ sinh sản.

Chuyện phòng the của vợ chồng, thực sự cũng có chút trợ giúp, còn đặc biệt giảng dạy tư thế nào là phù hợp.

Nhưng người khác đều hết lòng lắng nghe, lấy bút ghi lại vào sổ ghi chép.

Cô nhìn thấy Cố Thành Trung cũng lấy sổ ghi chép ra, rất tập trung tinh thần ghi chép những từ liên quan.

Ví dụ như… Đút vô…

Chậc, giờ sao lại tích cực như vậy chứ?

“Vừa nãy không phải nói muốn đi sao? Giờ lại còn cần mẫn ghi chép vào sổ như thế.” Cô không vui nói.

“Nếu muốn sinh, vậy anh sẽ bảo vệ tốt cho hai mẹ con em, còn nữa về phương diện đó anh không biết tiết chế, cũng không biết động tác nào sẽ gây thương tổn đến em, cho nên càng cần tỉ mỉ lắng nghe một chút.”

“Chậc…”

Bộ dạng nghiêm trang lái xe đó, anh có suy nghĩ cảm nhận của em không thế?

Hứa Trúc Linh xấu hổ đỏ bừng mặt.

Một ngày hai tiết học, một tuần lên ba ngày.

Bài học hôm nay coi như kết thúc rồi.

Đến lần sau, người ít hơn chút, cũng xuất hiện một một vài gương mặt mới, chắc là lớp bao danh sau.

Cô nhìn thấy chỗ kế bên đổi người, là một cô gái dẫn theo một người chuẩn bị sắp làm mẹ đến học.

Cô gái này tầm mười tám chín tuổi, người đến là chị dâu của cô gái ấy, anh của cô gái ấy rất bận, cho nên không không có thời gian qua.

Cố Thành Trung vừa ngồi kế bên cô gái ấy, dù sao chung quanh cũng đều là nữ, người chồng cần phải đi làm, cũng không thể lần nào cũng đi cùng vợ đến đây.

Có người thì mẹ chồng đi cùng, người thì em vợ đi cùng.

Cố Thành Trung thì ngược lại, trước lạ sau quen, sét đánh cũng không thay đổi mà đi cùng cô.

Mọi người ai cũng biết vợ chồng họ, yêu là yêu thương nhau, ai cũng âm thầm bàn luận sôi nổi, nói Cố Thành Trung cưng chiều vợ, danh bất hư truyền.

“Cái đó, chào anh, tiết trước có việc nên không đến được, không biết tiết trước giảng dạy nội dung gì ạ, anh có thể cho tôi mượn sổ ghi chép xem chút không ạ?”

Cô gái ấy làm bộ đáng thương nói, đôi mắt sáng long lanh vô tội nhìn Cố Thành Trung.

Cố Thành Trung cũng không nghĩ nhiều, đưa cuốn sổ ghi chép qua.

Cô gái ấy vui mừng nhận lấy, nhanh chóng lật ra chép lại.

Khi trả cuốn sổ ghi chép cô gái ấy nói: “Anh là… Ngài Trung đúng không ạ, tôi tên là Trần Minh Ngọc, rất vui được quen biết anh”

Cố Thành Trung khẽ gật đầu, cũng không nói câu dư thừa nào, lấy lại quyển sổ, chuyển tâm nghe giảng.

Hứa Trúc Linh cảm thấy tiết này không phải là để cô học mà là để Cố Thành Trung học.

Cô còn tưởng là mình lên lớp mẹ bầu thì tình thần cô nhất định sẽ rất phấn chấn, nhưng không ngờ là bệnh cũ cũ của cô không sửa được, vừa nhìn thấy bản đen, máy chiếu hình, thì cô bắt đầu mệt rã rời buồn ngủ.

Lúc ở nhà cô ngủ không ngon, bởi vì nữa đêm sẽ buồn nôn, tới chỗ này tiêu mất mấy trăm triệu, đặc biệt tới để bổ sung giấc ngủ.

Cô đến để bổ sung giấc ngủ, Cố Thành Trung đương nhiên cần nghiêm túc nghe giảng bài rồi.

“Vợ… Vợ anh ngủ rồi kìa”

Trần Minh Ngọc nói.

“Thấy rồi không biết nói nhỏ tiếng chút? Đừng làm ồn đến cô ấy”

Cố Thành Trung không biết điều nói.

Trần Minh Ngọc trong chốc lát cứng họng lại.

Bên cạnh có một người đàn ông đẹp trai như thế, cô ta sao lại không động lòng.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thành Trung, lòng thầm hứa hẹn, trái tim nhỏ loạn nhịp.

Giọng nói khàn khàn của anh càng thêm nam tính, thẩm chí rất hấp dẫn, nghe vô cùng hay.

Trước đây chỉ có thể thấy trên tivi, còn bây giờ…

Người thật so với trên tivi, tạp chí, còn đẹp trai hơn gấp ngàn gấp vạn lần.

Chỉ đáng tiếc… Sớm như thế đã kết hôn rồi!

Cái người ngủ như heo kia, sao có thể xứng là bà Cố chứ, sao có thể xứng với anh.

Trong lòng cô ta vô cùng bất mãn, thời lượng bốn mươi phút của tiết học, ánh mắt cô ta vẫn luôn lén lút ngắm nhìn đánh giá người đàn ông bên cạnh.

Cuối cùng đợi đến khi tan lớp, thấy vừa nói hết giờ, Hứa Trúc Linh lập tức tỉnh dậy, ngay cả cô cũng không hiểu được.

Có thể… Do bệnh chung.

Cô xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, phát hiện mọi người đều đứng dậy hoạt động cơ thể, mới biết là đã tan học rồi.

Cô vỗ nhẹ sau ót: “Tiêu rồi, một tiết học mấy triệu, tiêu trắng rồi”

“Anh đã ghi nhớ lại rồi, có một số bữa ăn dinh dưỡng, còn nữa vận động trước khi ngủ, tôi nay anh bổ cặp cho em”“

“Còn mày là dẫn anh đi cùng.”

Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng dậy, cảm giác cổ rất mỏi.

Dù sao ngủ một tư thế quá lâu, cổ đương nhiên thấy không thoải mái.

Cố Thành Trung thấy vậy, giúp cô nắn bóp cổ và bả vai nói: “Lần sau mang cho em một cái gối ngủ hay thảm gì đó, tránh em bị trặc cổ hay gì đó.”

“Em ngủ gục, sao anh không gọi em dậy?”

“Buổi tối em ngủ không ngủ, bàn ngày không bổ sung giấc ngủ, há chẳng phải khiến mệt chết sao?”

“Em có thể ngủ bù vào những giờ khác…”

“Em một khi lên là buồn ngủ, thời gian khác giống như con gà nhảy nhót vậy, còn mong em ngủ sao?”

Cố Thành Trung quá hiểu vợ của mình, vừa nói là chung tim cô.

Hứa Trúc Linh nhất thời xấu hổ, ngượng ngùng hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.

“Cái đó, chị Linh, rớt chô cô một ly nước nóng.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy tiếng này, ngẩng mi mắt lên nhìn, cô gái thanh tú trang điểm nhẹ nhàng, nhìn cũng xinh, lúc này tự cười ngọt ngào với chính mình, người tốt không đến, người đến không tốt, có gì đó gian trá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.