Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 789



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 789: Sự trừng phạt dành cho Trần Minh Ngọc

Cô chủ nhà họ Trần chỉ là đã bị sợ hãi mà thôi, đã làm kiểm tra và không có hậu quả gì cả.

Sau khi cô ấy kiểm tra xong, ngay lập tức đến tìm Cố Thành Trung, lo lắng hỏi: “Cô Trúc Linh thế nào rồi?”

“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tôi… tôi cũng không biết, chiếc đèn treo đột nhiên rơi xuống, có người đã cảnh báo trước, nói rằng sợi dây ở phía trên có vẻ không được kiên cố cho lắm, bảo chúng tôi hãy đổi vị trí đi. Chúng tôi đang chuẩn bị đổi, thì nó đã rơi xuống rồi.

Tôi… tôi không cẩn thận bị vấp ngã, theo bản năng… bản năng muốn bắt lấy cái gì đó, nên đã kéo cô Trúc Linh xuống theo”

“Tôi… không phải là tôi cố ý để cô ấy giúp tôi chắn cái ghế lại, tôi thực sự không có cố ý đâu. Tôi cũng không ngờ rằng cô Trúc Linh lại không tránh đi, mà ngược lại còn chắn trên người tôi…”

Sắc mặt của cô chủ nhà họ Trần không còn chút máu, khi nhắc đến chuyện vừa rồi thì hồn rơi phách lạc , đến bây nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Cô ấy không muốn làm tổn thương bất cứ ai, nhưng con người khi ở trong tình huống nguy cấp, bộ não căn bản là không có thời gian để suy nghĩ.

Anh ấy hiểu rõ đôi đuôi ngọn gốc của sự việc và cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể cầu nguyện rằng Hứa Trúc Linh không sao, nếu không thì sẽ không ai có thể gánh chịu được cơn giận dữ của Cố Thành Trung đâu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng đã tắt rồi.

Khuôn mặt của Hứa Trúc Linh tái nhợt, bị đẩy ra ngoài, vẫn còn đang ở trong tình trạng hôn mê.

“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”

Cố Thành Trung ngay lập tức bước tới, căng thẳng hỏi.

“Sản phụ có dấu hiệu sẩy thai, nhưng đứa trẻ đã giữ lại được rồi, nhưng thai nhi rất yếu, cũng không biết có thể kéo dài được hay không, vẫn phải tiếp tục kiểm tra theo dõi. Nếu như… chẳng may trở thành thai lưu, thì chỉ có thể sinh non mà thôi”

“Tôi hỏi ông là vợ tôi thế nào rồi!”

Cố Thành Trung đối với lời nói không diễn tả hết ý của bác sĩ, hung dữ cau mày lại, gặng hỏi lại từng chữ một thêm lần nữa.

Vị bác sĩ đó sững sờ một lúc, ông ta còn tưởng răng hầu hết tất cả mọi người đều quan tâm đến đứa trẻ hơn.

Ông ta vội vàng nói: “Sản phụ bị chấn thương cột sống, cần phải nằm nghỉ ngơi trên giường một thời gian để quan sát theo tục.”

“Vậy thì cô ấy có bị nguy hiểm đến tính mạng hay bị thương tật gì đó không?”

“Trước mắt thì không có, chỉ là đập trúng nên bị thương nhẹ mà thôi”

“Vậy là tốt rồi, nếu như thuốc không tốt cho đứa trẻ, thì không cần qua tâm đến đứa nhỏ, anh nhất định phải chữa trị cho vợ tôi thật tốt, tôi vô cùng cảm kích!”

Anh nói cực kỳ thành khẩn, căng thẳng đến độ toàn thân đều đang toát ra mồ hôi lạnh.

Chỉ cần Hứa Trúc Linh không sao là tốt rồi, những thứ khác thì… đều có thể không cần quan tâm đến.

Bác sĩ gật đầu liên tục, ông ta không dám có một chút chểnh mảng nào.

Trần Hùng khi biết răng Hứa Trúc Linh không sao, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Ngài Thành Trung, tuy răng sự việc lần này là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng dù sao thì vợ tôi cũng được bà chủ nhà họ Cố liều mạng cứu giúp, ân tình to lớn này tôi xin nợ lại, sau này hễ là bất cứ việc gì cần đến Trần Hùng này, tôi chắc chắn sẽ xông pha vào khói lửa, có chết vạn lần cũng không từ chối”

Nếu không có Hứa Trúc Linh, thì vợ và con của anh ấy đã không giữ được rồi.

Nếu đứa trẻ này bị sẩy thai lần nữa, thế thì cuộc hôn nhân của anh ấy sẽ trên bờ vực nguy hiểm mất thôi.

Vì vậy, ân tình của Hứa Trúc Linh to lớn biết bao nhiêu.

Lúc này Cố Thành Trung đã bình tĩnh hơn một chút, bởi vì Hứa Trúc Linh không có vấn đề gì lớn.

Vậy thì, có một số vấn đề cá nhân cũng nên được tính toán rồi.

“Tai nạn ngoài ý muốn?” Anh hung hăng nheo mắt lại, đi đến gần Trần Hùng.

Anh lấy điện thoại di động ra và phát đoạn ghi âm, ghi lại những lời mà anh ta với Trần Minh Ngọc đã nói lúc ở trong phòng trà nước, nó đã được ghi âm lại không sót một chữ nào.

Sau khi nghe xong Trần Hùng trợn tròn mắt, cô chủ nhà họ Trần thì nước mắt rơi không ngừng.

Toàn thân Trần Hùng run rẩy, nếu như không có chứng cứ xác thực, thì anh ấy thực sự không dám tin là chính em gái ruột của mình lại gây ra tất cả mọi chuyện này.

Trần Hùng mạnh mẽ quỳ xuống tạo thành một tiếng “âm”: “Em gái tôi đã phạm phải một sai lầm cực kỳ to lớn, thật sự khiến cho người ta vô cùng phẫn nộ.

Nhưng… nhưng Ngài Thành Trung hãy suy xét đến việc con bé tuổi còn non dại, liệu có thể giơ cao đánh khẽ được không? Sau… sau này nhà họ Trần chúng tôi sẽ vâng theo lời của duy nhất một mình Ngài Thành Trung mà thôi “Tôi chưa bao giờ dung túng cho bất cứ ai.

Vì cô ta còn đang trong độ xuân tình phơi phới, cũng đã đến tuổi phải kết hôn rồi, vừa hay vào tháng sau đã tới độ tuổi hợp pháp rồi.

Vậy thì… tôi sẽ giới thiệu cho cô ta một cuộc hôn nhân tốt đẹp, gả cho Cố Lâm cháu trai của tôi đi”

Ngay khi những lời này được thốt ra, cả cơ thể của Trần Hùng chợt run rẩy.

Cố Lâm…

Từ lâu đã có tin đồn rằng Cố Lâm đã là một thái giám, không thể làm chuyện trai gái được nữa, nếu như gả Trần Minh Ngọc sang đó, thì chẳng phải là đồng nghĩa với việc tuy có chồng nhưng lại phải thủ tiết hay sao?

Tuy rằng em gái của anh ấy đã phạm một tội lỗi to lớn không thể tha thứ được, nhưng… hình phạt này liệu có quá nghiêm trọng rồi hay không, nó sẽ hủy hoại cả cuộc đời cô ta mất.

“Tôi… em gái tôi vẫn còn là một đứa trẻ…”

“Trẻ con sao? Về mặt pháp lý, cô ta không phải là một đứa trẻ con nữa rồi, cần phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình! Hôm nay, người bị thương đâu phải vợ con của anh, đang nằm trong bệnh viện cũng không phải là người của anh, nên anh tự nhiên sẽ không đành lòng. Nếu anh để tôi trừng phạt cô ta, tôi giết chết cô ta đã xem như là nhẹ nhàng rồi đấy, anh tự mình lựa chọn đi! Hoặc là toàn bộ nhà họ Trần của anh sẽ phải gánh chịu cho những sai lầm của cô ta, ở Đà Nẵng sẽ không bao giờ có ngày ngóc đầu lên được nữa”

“Hoặc là, cô ta tự mình gánh vác, cút ra khỏi Đà Nẵng cho tôi, vĩnh viễn không bao giờ được đặt chân đến đây dù chỉ là một bước, nếu không thì đừng trách tôi vô tình! Ngày mai, chuẩn bị của hồi môn, nở mày nở mặt mà gả em gái đi. Sau này nếu như dám làm cả gan làm loạn ly hôn, thì đó chính là đang coi thường nhà họ Cố của tôi, đến lúc đó không chỉ một mình tôi nổi giận… mà ngay cả ông cụ cũng không vui đâu”

“Trần Hùng, không chỉ có vậy, nhà họ Trần của anh còn nợ vợ con tôi một cái mạng, hãy nhớ cho kỹ đấy, sau này nhìn thấy cháu dâu của tôi thì phải khách sáo một tí”

Trần Hùng nghe thấy những lời này, ngay cả việc không gật đầu đồng ý cũng không được nữa rồi.

Cố Thành Trung đã thực sự nổi , động vào người yêu quý nhất trong lòng, làm sao có thể bình tĩnh lại cho được.

Nếu người bị năm và đưa vào đây là vợ anh ấy, e rằng anh ấy cũng sẽ không có cách nào để bình tĩnh được, nhưng… dù sao thì cũng là máu mũ tình thâm mà.

Em gái của anh ấy còn nhỏ đến như vậy, nhưng lại phải gả cho một tên thái giám…

Anh ấy thật không nỡ gật đầu.

Anh ấy do dự chần chừ, không thể đưa ra câu trả lời.

“Cô chủ nhà họ Trần, đây chính là chồng cô, vì tình nghĩa anh em, nên đã ném đi tình cảm vợ chồng của hai người vào Sau não rồi”

“Cô em chồng của cô không thích cô, nên đã mưu hại cô, còn chồng của cô thì thờ ơ làm ngơ. Loại đàn ông này, không có cũng được!”

“Trần Hùng, hôm nay anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích, nếu không… nếu không thì ly hôn đi. Anh nghĩ rằng em gái mình còn nhỏ, nhưng cô ta đã trưởng thành rồi, không thể phân biệt được đúng sai thiện ác hay sao? Chuyện như thế này còn có thể làm ra được, sau này hai mẹ con chúng tôi còn đường sống không hả?”

“Nếu hôm nay không có bà chủ nhà họ Cố cứu tôi, e rẳng tôi đã bị sẩy thai rồi, chúng ta cũng phải ly hôn! Nếu như anh đã coi trọng em gái mình đến thế, vậy thì anh cứ đi tìm một người mà em gái anh vừa ý rồi cưới cô ta đi!”

“Anh…”

Trần Hùng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Vợ anh là do chính anh ấy chọn lựa, yêu thương đến tận xương tủy của mình.

Em gái lại là người anh ấy đã nhìn thấy từ nhỏ cho đến lớn, tính tình bướng bỉnh tùy hứng, cho nên mới thành ra như thế.

Thôi được…

Lỗi lầm mà mình phạm phải, thì cũng nên tự mình gánh chịu, cho dù lỗi lâm đó phải mất cả đời để trả lại.

“Được rồi… ngày mai tôi sẽ thu xếp chuyện hôn sự”

Trần Hùng cuối cùng cũng nản lòng mà gật đầu.

“Trước khi kết hôn, bảo cô ta đến khấu đầu nhận lỗi đi” Cố “Thành Trung lạnh lùng nói.

“Cái gì?” Trần Hùng kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.