Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 795



Chương 795: Hợp ý

“Trước mặt một người giảng viên đại học như anh, có phải là múa rìu trước mắt thợ rồi không?”

Cô ngồi xuống, cười nói.

“Không có, nói rất đúng.”

“Thực ra sau khi bọn họ trở nên ưu tú rồi, có thể sẽ không thích anh nữa. Bây giờ bọn họ rất mù quáng, không rõ rốt cuộc mình thích cái gì, anh giống như là một chong chóng chỉ hướng gió, có người dẫn đầu, sẽ có người đi theo gió. Đợi sau khi bọn họ bình tĩnh lại, trở nên tốt hơn, cũng sẽ biết rõ hơn mình thích cái gì. Đến lúc đó thì đã không thèm để thầy Kính Đình vào mắt nữa rồi, không có con gái theo đuổi anh nữa, anh đừng có khóc đấy nha”

“Cô là đang nói người khác hay là đang nói chính mình, bây giờ cô cũng đủ nở hoa rồi, cũng hiểu được mình thích cái gì chưa?”

Bạch Minh Châu nghe thấy câu này, hơi ngơ người ra.

Cô căn bản không liên tưởng đến chính mình, vì vậy nghe thấy những câu này có chút hoảng hốt.

Lập tức, cô liền phản ứng lại, thoải mái mà nói: “Anh nhìn bộ dạng của tôi đi, giống như là hiểu được mình thích cái gì chưa?”

“Trong lòng cô có đái cô mà nói, là ngoài tâm với”

Thiệu Kính Đình có một loại sức quyến rũ rất đặc thù, từng chữ từng câu đều đâm thẳng vào tim cô, nhìn thấu hết toàn bộ mọi thứ rồi.

Cô nhìn anh ấy, trái tim hơi siết chặt, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười “Là người đàn ông lần trước, đúng không?”

“Là anh ấy… cũng không hoàn toàn là anh ấy”

Mạc Ngôn hay không phải là Mạc Ngôn, không phải là anh, từ đầu đến cuối cô đều phân biệt rất rõ chưa từng nhầm lẫn.

“Rồi cũng phải buông bỏ thôi.”

“Làm sao mà buông?”

“Một loại trách nhiệm khác, trách nhiệm của cô đối với người khác, sẽ kiềm chế lại tình cảm của cô. Hoặc là cô cô độc cả đời, để có thể tiếp tục yêu người này cả đời. Nếu như cô chọn lập gia đình, sinh con cái, thì trên lưng cô sẽ phải chịu trách nhiệm với đạo đức. Nếu như cô tùy ý chọn đại một người, thì chắc cô đã chọn từ sớm rồi, nhưng cô không làm thế, một mình chữa vết thương, chứng tỏ đạo đức của cô là đúng”

“Tam quan của đương nhiên thì không phải nói rồi, nhà tôi là ba đời làm cách mạng đấy, tôi không làm được ra mấy chuyện thất đức. Nhưng… người đàn ông đó, là tôi tự tay đẩy đến bên cạnh người khác, anh ấy hận tôi… vì vậy ấy, bây giờ đều là tôi đang suy nghĩ ngông cuồng. Anh nói đúng, trách nhiệm lớn hơn bất cứ thứ gì, tôi sẽ nhanh chóng tìm được một trách nhiệm thuộc về mình thôi.”

“Chuyện đó… rất khéo, tôi cũng chưa tìm thấy được trách nhiệm của bản thân mình” Thiệu Kính Đình có chút không được tự nhiên mà nói, giọng nói có chút run rẩy.

Bạch Minh Châu vỗ võ bờ vai anh: “Chó độc thân, yên tâm đi, sau này chị sẽ bảo vệ cho cậu!”

Thiệu Kính Đình: “..”

Không nghe ra ý của anh ta sao?

Bạch Minh Châu thực sự không nghĩ nhiều như vậy, dù sao đối với người hàng xóm này, mới chỉ có duyên gặp mấy lần mà thôi.

Đã thổ lộ cho tim đập nhanh rồi, cô cũng chỉ xem anh ta như là một cái hốc cây mà thôi, căn bản không nghĩ tới những khả năng khác.

“Được rồi, hôm nay tốt xấu gì cũng đã giúp cậu một việc lớn, mời tôi ăn cơm đi, cũng sắp mười một giờ “Được, đi thôi.”

Thiệu Kính Đình ngăn chặn lại trái tim đang rối loạn.

Tương lai còn dài mà, lại gân nhà gần tầng, anh ta sợ cái gì?

Sau khi ăn xong, Thiệu Kính Đình lại hỏi cô về làm gì.

Sau khi cô về thì cũng là một người không việc làm, dù sao cũng phải bắt đầu làm việc.

Hứa Trúc Linh đã tìm cho cô rồi, làm việc ở .J.C, không được chạy đi chỗ khác.

Cô cũng biết, nếu như ở J.C, Hứa Trúc Linh cũng yên tâm hơn.

Cô định quay về vị trí trước đây, định chiều này sẽ đưa đồ đạc qua trước, đợi hết ngày cuối tuần rồi bắt đầu làm việc.

Lần trước khó lắm mới hết khổ, lần này lại phải làm từ thực tập sinh lên, thực sự là đáng thương mà.

“Nếu như một ngày nào đó không muốn ở lại .J.C nữa thì đến tìm tôi, mặc dù công ty tớ nhỏ, nhưng tiền đồ tương đối không tồi, còn có một vị trí khá phù hợp với cô.”

“Cảm ơn ý tốt của cậu, đợi sau này rồi nói đi”

“Được, tôi đợi cô đến tìm tôi.”

Buổi chiều, anh ấy đưa cô đến tập đoàn liền rời đi Hứa Trúc Linh vẫn như bình thường mà đến uống trà nói chuyện phiếm với cô, lúc cô nghỉ hưu thì lúc nào cũng rảnh.

Hứa Trúc Linh sợ cô suy nghĩ lưng tung, vì vậy, ba ngày gì đến lại đến tìm, cuối cùng cái bụng nặng không đi được, mới ngoan ngoãn năm ở nhà.

Lần trước suýt nữa bị sẩy thai, tác động đến bào thai, thai nhi vẫn còn tốt, nhưng cũng suy yếu.

Cô bất đắc dĩ phải ở nhà mà dưỡng thai, cũng thường xuyên gọi điện đến.

Bụng to thực sự là một điều không làm cho người ta bớt lo.

Sau khi Bạch Minh Châu trở bề không có nhiều bạn mới, chung sống với hàng xóm Thiệu Kính Đình cũng không tồi, cũng đã gặp em gái của anh ấy, Thiệu Minh Lâm, là một cô gái rất xinh xắn.

Trước đây còn tưởng lầm là bạn gái của anh ấy.

Thiệu Minh Lâm công tác ở gần đây, là nhà thiết kế, bình thường đều đến chỗ Thiệu Kính Đình để ăn chực cơm.

Thường xuyên qua lại, bọn họ cũng quen nhau rồi, thỉnh thoảng còn đi shopping dạo phố gì đó.

Mỗi ngày Thiệu Minh Lâm đều oán trách anh trai của cô không chịu tìm người yêu, tuổi cũng không nhỏ nữa, sắp ba mươi đến nơi rồi mà không thấy sốt ruột gì.

Điều kiện của Thầy Kính Đình rất tốt mà, vẫn buồn bã vì không tìm được bạn gái sao?”

“Sao lại không buồn chứ, người nhà em não đều biến to rồi! Anh em không có tiêu chuẩn tìm bạn gái, chỉ hai chữ, hợp lý! Em phải đi tìm một người đầu tròn, đầu nhọn bẹp chút thì cũng không được sao?”

“Nếu như anh ấy đã nói ra một điều kiện cụ thể, cao thấp ập ốm, bằng cấp gì đó, bối cảnh gì đó, em còn tìm được cho anh ấy. Anh ấy nói hợp ý… thì thực sự là khó chết em rồi!”

Bây giờ anh ấy đã hai mươi chín rồi, tìm một người mà ở chung đi chứ, ở đi nửa năm là có thể bàn bạc chuyện cưới hỏi rồi, bây giờ không tìm được, liền đợi biến thành một ông già ba mươi tuổi đi!”

“Không phải là rất tốt sao? Trưởng thành chững chắc, sự nghiệp thành công. Người đàn ông như vậy là kiệp xuất anh tuấn đấy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn!”

“Hay là… chị thu nhận ông anh em đi, em thấy quan hệ của chị và anh em cũng rất tốt mà. Chị ngày ngày đều cứ nói với em rắng anh em ưu tú, chắc chắn là tán thưởng rồi đúng không?”

Thiệu Minh Lâm vụng trộm mà nói.

Bạch Minh Châu nghe vậy nhịn không được mà trợn trăng mắt với cô một cái.

“Tán thưởng là tán thưởng, với tình cảm là hai chuyện khác nhau. Con thỏ còn không ăn cỏ gần tổ, chị không làm được việc này đâu!”

“Vậy thì chị muốn tìm như thế nào? Tài nguyên khách hàng của em rất nhiều, điều kiện cũng không tệ, nhưng em chỉ sợ chị không vừa ý. Chị có tiêu chuẩn gì cho bạn trai không?”

“Có duyên đi” Bạch Minh Châu buột miệng nói.

“.” Thiệu Minh Lâm: “Em có thể đánh chết hai người được không?”

“Đầu bẹp cũng không được đâu nhé!”

Bạch Minh Châu trêu đùa nói.

Thiệu Minh Lâm hung tợn mà trừng mắt một cái: ‘Mặc kệ các người đấy, các người đợi đấy mà cô độc đến già đi. Nước ta có mười mấy tỉ người, các người muốn đi giữa biển người mà tìm người hợp ý, em sẽ cười ha ha rồi”

“Hoặc là đổi một loại tình huống khác đi, trong tim các người biết là muốn cái gì rồi, nhưng lại qua quýt lừa người nên mới bảo là hợp ý”

“Hợp ly, nói không chừng trong lòng sớm đã có người hợp ý rồi!”

Bạch Minh Châu nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, đứng hình trong chớp mắt.

Gãi đúng chỗ ngứa rồi…

Đầu miêng thì nói, muốn tìm người hợp ý, trên thực tế trong lòng đã có lựa chọn rồi, nhưng… vướng ngại trùng trùng, có duyên không có phận mà thôi.

Hợp ý… chẳng qua chỉ là lừa người khác, lừa bản thân mình mà thôi.

Thiệu Minh Lâm vô ý nói đến, lại vén lên tình cảnh nguy nan trong lòng Bạch Minh Châu.

“Minh Châu, sao chị cứ ngơ người ra thế, mau nhìn bên kia đi, có một người rất đẹp trai!”

Bạch Minh Châu lấy lại tinh thần, thuận tiện mà nhìn qua, chỉ nhìn thấy chỗ rẽ có một bóng lưng rất nhanh đã không thấy nữa.

“Ai ta?”

“Viền mắt màu vàng, nhã nhặn lịch sự, vừa soái khí ngời ngời lại vừa có vẻ cấm dục, nghĩ mà muốn bổ nhào vào!”

“Mê trai.”

Bạch Minh Châu cười nói, vẫn không hề để ý. Cô căn bản không biết được, người ấy… đến rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.