Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 799



Chương 799:

 

Lúc lên đường trở về, Bạch Minh Châu lại gặp rắc rối.

 

“Tôi tìm cho anh một khách sạn cao cấp gần đây được không? Nhưng tôi không có nhiều tiền..”

 

Cô chưa kịp nói hết lời thì đã bị anh cắt lời: “Ở chỗ cô.”

 

“Chỗ tôi? Tôi chỉ có một cái giường. Anh muốn làm gì?

 

Anh đừng quên, anh là người đã có vợ. Anh muốn làm gì tôi?”

 

“Tôi ngủ trên giường, cô ngủ trên sô pha”

 

“Tôi đi lại không tiện. Cô phải chăm sóc tôi. Ném tôi một mình trong khách sạn là có ý gì? Còn muốn tôi trả tiền ăn ở sao?”

 

“Tôi có thể tìm người chăm sóc cho anh! Anh giàu hơn tôi, anh còn bốc lột tôi?”

 

“Là một người phạm tội, phiền cô có ý thức chuộc t‹ Anh thờ ơ nói, thấy dáng vẻ Bạch Minh Châu suýt chút nữa tức nước vỡ bờ, anh cố nén cười.

 

Trước đây đều là cô gắt gỏng với mình, mỗi ngày đều giống như vợ bé bị ức hiếp.

 

Bây giờ… cũng có thể thay đổi vai trò.

 

Cảm giác này… cũng không tệ.

 

Bạch Minh Châu âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trong xe yên tĩnh, âm thanh nghiến răng cực kỳ giòn giã.

 

Nếu không theo chỉ dẫn của bác sĩ dặn dò rõ ràng mồn một bên tai, cô thực sự muốn một cước đá bay anh.

 

“Được, xem như anh lợi hại, anh ngủ trên giường, tôi ngủ trên sô phat”

 

Cô lái xe trở về, việc đầu tiên là đánh một văn bản tài liệu ném trước mặt anh.

 

“Cái này là cái gì?”

 

“Hợp đồng có thời hạn ba tháng. Khi đã đến thời hạn, chúng ta sẽ không nợ gì nhau, nếu anh còn đem những chuyện trước đây để kiếm chuyện, thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.

 

Tôi nợ tình cảm, tôi sẽ trả. Anh nhận được rồi, cũng nên dừng ở đây”

 

“Sau ba tháng, chúng ta sẽ như thế nào?”

 

Anh nhướng mắt, giọng nói trâm thấp khàn khàn, ánh mắt u tịch.

 

Bạch Minh Châu đối đầu với ánh mắt của anh, giống như một vũng đầm sâu, không thấy đáy.

 

Cô siết chặt nằm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, khớp xương hiện lên rõ ràng, có thể thấy cô dùng sức đến cỡ nào.

 

Cô đã lấy hết tất cả can đảm của mình, nói ra từng chữ.

 

“Ba tháng sau, anh đi con đường sáng lạng của anh, còn tôi sẽ đi trên con đường gian nan của mình. Gặp nhau cũng đừng chào, coi như là người dưng mà thôi. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Chúng ta… Mỗi người sống một cuộc sống bình yên, không ai nợ gì ai. “

 

Nước sông không phạm nước giếng, mỗi người sống một cuộc sống bình yên…

 

Nói rất hay, rất dễ dàng.

 

Ôn Mạc Ngôn mím đôi môi mỏng, khí lạnh thấu xương toả ra khắp người.

 

Bạch Minh Châu hít thở một cách gấp gáp, sợ anh sẽ bộc phát ngay lập tức.

 

Sau khi nhân cách thứ hai của anh xuất hiện, cảm xúc luôn rất không ổn định, cũng khó kiểm soát.

 

Nhưng anh không làm gì cả, thật lâu mới mở miệng.

 

“Bạch Minh Châu, nhân cách thứ hai đã lâu không xuất hiện”

 

“Cái gì?”

 

Sao mà đang yên đang lạnh lại kéo đến nhân cách thứ hai?

 

“Cô với anh ta có quan hệ tốt sao? Hản là cũng không giống cứng nhắc như chúng ta?”

 

“Rốt cuộc anh muốn nói cái quái gì vậy, bây giờ tuỳ việc mà xét, hãy nói chuyện giữa hai chúng ta đi!”

 

Anh không nói gì nữa, ký vào văn bản.

 

Giấy trắng mực đen. Bên A là Ôn Mạc Ngôn, bên B là Bạch Minh Châu.

 

Sau khi ký xong hợp đồng, cô thận trọng cầm nó trên tay.

 

Ôn Mạc Ngôn thấy dáng vẻ của cô coi trọng như vậy, trái tim anh đau nhói dữ dội.

 

Cô chỉ muốn phủi sạch quan hệ, thoát khỏi anh!

 

“Chuẩn bị giúp tôi đi tắm”

 

“Cái gì?”

 

Bạch Minh Châu cho răng mình đã nghe nhầm, ngoáy.

 

ngoáy lỗ tai.

 

“Tay tôi không thể chạm vào nước. Cô không giúp tôi tắm, thì ai sế giúp tôi?”

 

Bạch Minh Châu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng giậm chân nói: “Xem như anh lợi hại, ba tháng này tôi nghe lời anh phải không? Được, anh nói gì thì là cái đó.”

 

Cô chấp nhận xả nước nóng, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Ôn Mạc Ngôn đang cởi quần áo ngay trước mặt cô.

 

Cô giật nảy mình, lập tức che mắt lại.

 

Nhưng rất nhanh kịp phản ứng, mình đã bị anh nhìn hết sạch rồi, nếu cô không nhìn lại thì sẽ không phải là thiệt thòi sao?

 

Hơn nữa, cô vốn không phải là người đạo đức giả, cô vẫn hiểu được phép xã giao qua lại.

 

Nghĩ thông suốt mọi thứ, cô nhìn thẳng vào cơ thể trước mặt.

 

Không thể không thừa nhận rằng, dáng vóc này… Hoàn hảo không còn gì để nói.

 

Làn da mềm mại trước đây, bây giờ đã trở thành màu lúa mì khỏe mạnh, cơ bụng rắn chắc, cơ ngực phát triển, hai đầu cơ bắp khiến người ta muốn xịt máu.

 

Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ bé ngày xưa, cậu con trai, bây giờ… Vậy mà to lớn như thế.

 

Người này mặc quần áo vào trông nhã nhặn, giống như là giáo sư, nhưng khi cởi quần áo ra thì trông như một con quái thút Ánh mắt của cô ngay ra, nhìn từ đầu đến cuối, trên mặt lộ ra dáng vẻ xoi mói.

 

Cuối cùng dừng ở giữa hai chân anh.

 

Anh thích bốn góc, ở giữa…

 

Ôn Mạc Ngôn cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của cô, cau mày dữ tợn.

 

Phản ứng ngay từ đầu anh rất hài lòng, như một cô gái nên có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.