Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 863



Chương 863

“Cậu ta không phải Diên, em đối xử tốt với cậu ta, Diên cũng không nhìn thấy”

 

“Nhưng ít nhất em cũng thấy an ủi trong lòng một chút, không phải sao… Em cũng chỉ có cách làm ngốc nghếch này thôi, em luôn muốn làm gì đó để bù đắp một chút”

 

“Lõi không phải do em, em không cần phải tự trách, có lẽ…đây đều là số mệnh”

 

Chúng ta sớm đã khó tránh khỏi được kiếp nạn, nhưng vẫn đang liều chết đấu tranh, muốn cho bản thân một nửa cơ hội thắng.

 

Cho dù chỉ là lấy trứng chọi đá, cũng không dễ dàng bỏ cuộc.

 

Cố Thành Trung an ủi cô một lúc rồi đi làm việc, Khương Anh Tùng cũng đã điều tra tư liệu về Thanh Viên.

 

Không biết tên tuổi và nơi ở của cậu ta ở đâu.

 

Tìm cả London cũng không tra ra được người nào như vậy, cứ như thể cậu ta xuất hiện một cách bất ngờ vậy.

 

Trong hai ngày sống ở gần bệnh viện, cậu ta luôn lén lút chui vào lỗ chó nhưng lại không ai phát để ý.

 

Nếu không phải sau khi vào, cậu ta nghênh ngang đi lại thì phỏng chừng cũng sẽ không có ai phát hiện ra.

 

Làm gì có ai tính trăm phương ngàn kế để lợi dụng một kẻ ngốc chứ?

 

Mặc dù Cố Thành Trung biết điều này là không thể, nhưng anh cũng không dám lơ là khinh suất, dù sao Hứa Trúc Linh vẫn đang ở đây.

 

“Anh Trung, sau khi kiểm tra sóng trí lực của cậu ta, chúng tôi đã phát hiện ra điều bất thường. Chỉ số thông minh của cậu ta cao tới 150, sự phát triển của não trái và não phải rất hoàn hảo, thậm chí còn có khả năng phát triển thêm. Nhưng… các hành vi đối nhân xử thế, năng lực sinh sống lại gần như bằng không, quả thực chỉ tương đương với một đứa trẻ mười tuổi, cần có người chăm sóc”

 

Người có chỉ IQ 150 có thể nói là rất hiếm thấy.

 

Nếu đầu óc cậu ta đủ minh mãn vậy thì người này quá đáng sợ.

 

“Cậu ta có hành vi bất thường nào không?”

 

“Không ạ, chỉ ở trong phòng ăn uống, không có bất cứ điều gì bất thường”

 

“Trước tiên cứ quan sát vài ngày, xem xem có ai tìm cậu ta không, nhân tiếp tục đánh thọc sườn để có thêm manh mối hữu ích”

 

“Vâng thưa anh” Khương Anh Tùng đáp một cách nhanh nhẹn.

 

Mà bên kia, Hứa Trúc Linh đã làm xong bánh hoa đưa đến cho Thanh Viên.

 

Thanh Viên thấy cô đến đúng như đã hẹn liền rất vui vẻ, một chút cũng không hề giống đang bị giam lỏng, cậu ta ăn rất ngon lành.

 

Thanh Viên cứ nhìn chăm chằm vào bụng Hứa Trúc Linh với vẻ hiếu kỳ: “Chỗ này của cô rốt cuộc đang giấu thứ gì vậy?

 

Có thể cho tôi xem không?”

 

“Cái này không phải để ăn, trong đây có… một em bé. Con người đều chui ra từ bụng mẹ, cậu cũng như vậy”

 

“Mẹ ư… mẹ tôi không thích tôi.”

 

Ánh mắt của Thanh Viên trở nên ảm đạm, giống như đang nhớ đến một quá khứ đau buồn nào đó.

 

“Sao lại thế?”

 

“Tôi cũng không biết, bố không thích tôi, mẹ cũng không thích tôi. Không có ai quan tâm tôi, tôi… tôi thường bị nhốt trong căn phòng tối mịt, tôi rất sợ bóng tối. Tôi hét lớn lên nhưng không có ai nghe thấy. Bọn họ đều không cho tôi ăn, cũng không cho tôi uống nước. Bọn họ đều là kẻ xấu, chỉ có cô… cô là người tốt”

 

“Bọn họ đánh tôi, ức hiếp tôi, nói tôi… nói tôi là đồ ngốc.

 

Tôi không thích chỗ đó, tôi muốn ra ngoài, nhưng… sau khi ra ngoài tôi vẫn muốn về nhà. Bây giờ tôi không muốn nữa, cô tốt hơn bố mẹ tôi, tôi có cô là đủ rồi, tôi không cần bọn họ nữa”

 

Thanh Viên vốn rất đau lòng, nhưng lúc nói đến câu cuối cậu ta lại cười vui vẻ rồi ôm lấy Hứa Trúc Linh.

 

Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút kỳ cục, mặc dù tâm trí cậu ta chưa trưởng thành, nhưng… dù sao cậu ta cũng đã là một chàng trai hơn hai mươi tuổi. Ôm như vậy… quá kỳ quặc.

 

Cô xoa lưng vỗ về cậu ta rồi kéo cậu ta ra, nói: “Vậy cậu có nhớ bố mẹ cậu trông như thế nào không?”

 

“Tôi… tôi không biết, tôi thường ở trong phòng một mình.

 

Nhưng tôi có máy tính, tôi đã từng thấy rất nhiều ký hiệu cổ quái, tất cả đều rất đơn giản”

 

“Cậu… không có ai dạy dỗ mà tự hiểu được ư?”

 

“Những con số đó đều có quy luật, rất đơn giản, tôi sẽ không làm gì khác. Nếu cô thích, tôi có thể lén đưa cho cô quy luật đó”

 

“Tại sao lại phải lén lút?”

 

Bởi vì có người nói với tôi, đây là giá trị lợi dụng duy nhất của tôi, nếu ngay cả cái này mà tôi cũng không có, vậy thì tôi không cần phải tồn tại trên cõi đời này nữa. Tôi sẵn lòng chia sẻ đồ của tôi cho cô, bởi vì cô cho tôi ăn cho tôi uống, cô không để tôi chết đói, cô còn cho tôi một căn phòng sáng sủa nữa. Cô còn ôm tôi, còn cười với tôi. Cô… cô thật tốt bụng” Cậu ta nói một cách ngốc nghếch.

 

Hứa Trúc Linh nghe đến cuối cùng, cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.