Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 867



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 867

 

“Vậy anh đã có chút manh mối nào chưa?” Hứa Trúc Linh vội hỏi.

 

“Tôi đã có đối tượng tình nghi nhưng hiện tại chưa có chứng cứ xác thực, tôi cần thời gian. Khoảng thời gian này có lẽ tôi phải ẩn náu tại đây, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”

 

“Gì cơ, anh định trốn ở đây tư? Không được, nếu để Cố Thành Trung biết, anh ấy nhất định sẽ giết anh. Đây hoàn toàn không phải nơi an toàn nhất, anh trốn ở đây chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Hơn nữa anh bị thương nặng như vậy, để tôi đi tìm thuốc cho anh. Tránh cho anh bị phát hiện…”

 

“Tôi không cần thuốc” Phó Minh Tước kéo tay cô lại, giữ chặt tay cô, trấn tĩnh cô khỏi sự hốt hoảng.

 

“Miệng vết thương muốn thối rữa cũng cần thời gian, khoảng thời gian đó đủ cho tôi rồi. Cô đừng chung phòng với Cố Thiện Linh nữa, tôi sẽ ẩn nấp trong phòng của cô.”

 

“Tôi… Tôi sợ tôi sẽ để lộ ra, bởi vì tôi không giỏi nói dối…”

 

Hứa Trúc Linh ngập ngừng nói.

 

“Lần này cô buộc phải nói dối, vì tôi, vì một mạng người.

 

Cô không muốn tôi bị Cố Thiện Linh tra tấn đến chết chứ? Vậy thì cứ cho là co không biết nói dối nhưng lần này cô nhất định phải học được cách lừa người”

 

“Tôi tin cô nhất định sẽ làm được, bởi vì…cô không muốn tôi chết, đúng chứ?”

 

Anh ta thật sự mang đến cho cô một vấn đề khó nhãn, hơn nữa anh ta cũng tin tưởng cô quá rồi.

 

Bỗng Phó Minh Tước cười rộ lên, Hứa Trúc Linh trừng lớn mắt, hung tợn nhìn anh ta.

 

“Giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười được. Có gì đáng cười chứ?”

 

“Đã rất lâu rồi không có ai lo lắng cho tôi, tôi còn tưởng chẳng ai thèm quan tâm cái mạng này của tôi rồi. Ngẫm lại, cô đã cứu tôi không ít lần, xem ra trên thế gian này vẫn còn tình người!”

 

“Anh biết vậy là tốt, nhưng tôi cứu anh cũng mong rằng anh sẽ không làm hại đến người thân của tôi”

 

“Vậy còn tôi, tôi có tính là người thân của cô không?”

 

“Anh là anh rể của tôi nên đương nhiên cũng là người thân của tôi. Thế nên tôi không hi vọng anh xảy ra chuyện, đương nhiên cả Cố Thành Trung, tôi cũng mong anh ấy không gặp chuyện gì”

 

“Được, tôi đồng ý với cô, nhân việc lần này mà có thể tìm ra biện pháp vẹn cả đôi đường. Vẫn còn cách cái chết vài tháng nữa, tôi sẽ cho cô một câu trả lời thích đáng.” Dường như đã định sẵn như vậy nên anh ta chấp nhận bỏ mặc bản thân, điều này khiến chút phấn chấn của Hứa Trúc Linh vụt tắt.

 

 

Lúc ăn Phó Minh Tước nhíu mày không thôi, sắc mặt thì đen như đáy nồi.

 

Xem ra…

 

Đồ ăn rất khó ăn đối với anh ta…

 

Mấy món này nhạt, không có bóng dáng của vị cay, những gia vị khác thì… càng ít càng tốt. Thực ra không phải quá khó nuốt, chỉ là quá nhạt nên ăn không có cảm giác đang ăn.

 

Phó Minh Tước không phải người quá coi trọng khẩu vị nhưng cũng không ăn được bao nhiêu món ăn vừa nhạt vừa loãng như vậy.

 

“Ngày nào cô cũng ăn mấy món này?”

 

“Chứ sao nữa, ăn như vậy mới tốt cho em bé!”

 

“Haiz, cháu trai tôi vất vả rồi. Đợi sau khi cô sinh em bé xong tôi sẽ đưa cô đi ăn hết London này” Phó Minh Tước cười cười nói.

 

“Phải chờ sự việc này kết thúc, xem anh còn giữ được mạng không đã” Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nhắc lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.