Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 869



Chương 869

Hứa Trúc Linh không tránh khỏi có chút lo lắng, cô đi ra vén rèm bỗng thân hình Phó Minh Tước đổ ập xuống, cô vội đỡ lấy rồi từ từ đặt anh ta xuống sàn.

 

Bụng của Hứa Trúc Linh đã khá lớn nên cô không có sức kéo anh ta ngồi dậy.

 

“Anh… anh đừng dọa tôi!”

 

Cô để hai ngón tay gần mũi anh ta, vẫn còn hơi thở.

 

Người vẫn còn sống nhưng vết thương trên người chảy máu nhuốm đỏ băng gạc.

 

Hứa Trúc Linh chỉ có thể tháo băng gạc cũ ra, khử trùng vết thương rồi lại băng bó lại, thuốc giảm đau và băng gạc đã hết rồi, thật không biết phải làm thế nào.

 

Cô bỗng nghĩ tới Thanh Viên, sau đó nghĩ ra cách nhờ Thanh Viên che chắn camera giám sát khu chữa bệnh còn cô đi lấy trộm thuốc trị vết thương.

 

Nếu không lấy được thuốc kịp thời thì cô lo rằng Phó Minh Tước có thể sẽ chết trước khi rửa sạch oan khuất của anh ta.

 

Hứa Trúc Linh và Thanh Viên cùng nhau hành động, dễ dàng lấy được thuốc về. Xong việc Hứa Trúc Linh mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau khi thay xong băng gạc và xử lý vết thương ổn thỏa, Hứa Trúc Linh vứt hết tất cả xuống cống để chúng hết thảy.

 

trôi theo dòng nước, như vậy mới đảm bảo sẽ không bị Cố Thành Trung phát hiện.

 

Đến chập tối Phó Minh Tước mới tỉnh lại, sắc mặt của anh ta tái nhợt, hiện rõ vẻ mệt mỏi.

 

Anh ta vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy giọng nói ân cần hỏi han của Hứa Trúc Linh: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh dọa tôi sợ muốn chết, đang yên đang lành tự nhiên ngất đi”

 

Cô nghẹn ngào nói, có thể thấy cô thật sự bị dọa đến khiếp sợ.

 

Phó Minh Tước cố nặn ra nụ cười nhưng chỉ có thể cười yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt của anh ta có cố cười cũng không thể an ủi được ai.

 

“Tôi không sao, tôi chưa chết được!” Phó Minh Tước thì thào nói.

 

“Các anh lấy đâu ra tự tin như vậy chứ, thân thể không phải của chính mình sao? Có phải mình đồng da sắt đâu mà lúc nào lâm vào nguy kịch cũng nói không chết được, vậy lỡ như… lỡ như..” Hứa Trúc Linh không nén nổi tức giận gắt lên.

 

Phó Minh Tước như vậy, Cố Thành Trung cũng như thế, mỗi lần bị thương cũng đều nhẹ nhàng bâng quơ nói không chết được. Nếu đúng như vậy thì còn cần đến bác sĩ làm gì?

 

“Bởi vì tôi biết vẫn còn có người muốn tôi sống tiếp, nên tôi không thể chết”

 

“Anh đừng nói cái gì mà có hay không có nữa, tối nay anh chịu khổ chút nằm ở ban công này, tôi trải thảm cho anh rồi.

 

Anh nặng quá, tôi không khiêng nổi anh vào trong phòng”

 

“Vậy… cô đã ở ngoài này trông chừng tôi đến giờ?”

 

“Nếu không thì thế nào? Có thể mặc kệ anh ngã sấp mặt như thế sao? Tôi có để phần cơm anh đó, mau ăn nhân lúc đồ ăn còn ấm”

 

“Được!” Phó Minh Tước thì thào đáp.

 

Cứ như thế, Hứa Trúc Linh để Phó Minh Tước ẩn náu liên tiếp nhiều ngày trong phòng cô, vết thương của anh ta cũng dần khỏi.

 

Trong thời gian đó anh ta ngày nào cũng dùng máy tính của cô, Hứa Trúc Linh không biết anh ta làm gì với cái máy tính.

 

Một tuần sau vào một buổi sáng, Hứa Trúc Linh thức dậy nhìn không thấy Phó Minh Tước ở đâu. Anh ta rời đi chỉ để lại một mẩu giấy.

 

Trên mẩu giấy là một dòng chữ: “Tôi đi chứng thực một việc, rất nhanh thôi sẽ có câu trả lời, hãy đợi tin tốt của tôi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.