Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 896



Chương 896

 

Nếu anh là người để tâm đến cái nhìn của người khác thì việc gì phải nhẫn nhịn suốt bốn năm, sống với khuôn mặt xấu xí đó.

 

Anh có thể nhịn thứ mà người bình thường không thể nhịn, nhưng lần này sao lại hẹp hòi đến thế, chỉ một chuyện nhỏ nhặt mà lại để trong lòng lâu như thế, còn cố ý báo thù.

 

Cố Thành Trung nghe thấy vậy thì nhìn cô chăm chằm rồi nói rõ ràng từng chữ một: “Anh không để ý cách người khác nhìn anh nhưng anh để ý cách người khác nhìn em. Anh không thể nghe nỗi họ nói xấu em dù chỉ nửa câu, cũng không thể chấp nhận việc em vì anh mà phải chịu uất ức. Ai ức hiếp em, sỉ nhục em, làm em phải xấu hổ, động đến em, thì anh đều trả lại cho người đó gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần”

 

“Anh rất nỗ lực làm một người tốt trước mặt em, không tùy tiện nổi giận, không làm khó người khác. Nhưng nếu người khác không có mắt, động đến em thì cũng đừng trách anh tiễn họ đến địa ngục tăm tối. Nếu người khác đụng đến anh thì anh sẽ trả lại gấp mười, nếu đụng đến vợ anh thì không thể giữ l Lúc Cố Thành Trung nói ra câu đó thì giọng điệu rất gay gắt.

 

Cô đã sớm quen mới các trạng thái của anh nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này thì vẫn không kiềm được mà phải run lên.

 

Anh lập tức bình tĩnh lại, ôm chặt lấy cô, điệu bộ rất cẩn thận.

 

“Không sao chứ, có phải anh đã làm em sợ rồi không?”

 

“Không có, em thích nhìn dáng vẻ chó giữ thức ăn của anh”

 

Hứa Trúc Linh cười khì khì và nói.

 

Cố Thành Trung: “

 

“Trước đây anh vì em mà cũng đã đắc tội với giám đốc Triệu, lát nữa mua ít trái cây đem qua cho ông ấy đi. Không được tùy tiện đánh lên mặt của người già đâu, cẩn thận bị báo.

 

ứng đó, cục cưng của chúng ta sắp ra đời rồi, phải tích đức hành thiện, hiểu không hả?”

 

“Nói rất có lý, anh lập tức lập một cơ quan từ thiện lấy tên của em”

 

“Không phải lấy tên con của chúng ta sao?

 

“Sao phải cho nó? Anh kiếm tiền cho vợ anh, anh cam tâm tình nguyện, nó có bản lĩnh thì tự tìm người kiếm tiền cho nó đi, liên quan gì đến anh?”

 

Câu nói đó nói rất có lý, cô không có lời nào để đáp lại.

 

“Phải rồi, dưới lầu mới mở một tiệm bánh kem, có bánh mỳ ngũ cốc và sữa bò hữu cơ, em có thể nếm thử”

 

“Cảm động, có thể ăn được món ngon rồi”

 

“Hôn anh một cái, anh đi mua cho” Cố Thành Trung nói không biết dị.

 

Hứa Trúc Linh đỏ ửng mặt, để được ăn bánh kem nên cô đã “chịu thiệt trước mắt”, hôn anh một cái.

 

Cô hôn lên má anh, rồi nhanh chóng thụt người lại nhưng vẫn chưa kịp thì đã bị anh hôm lấy, kéo trở qua rồi hôn lên môi cô.

 

Chính vào lúc đó, giám đốc Triệu đã mở cửa ra…

 

“Tổng giám đốc, cuộc họp quan trọng tiếp theo… Giám đốc Triệu ngây ra nhìn cảnh đó…

 

Hứa Trúc Linh đột nhiên nghe thấy có tiếng người lạ thì hoảng hốt, lập tức đẩy Cố Thành Trung ra.

 

Nếu không phải anh ôm chắc lấy cái eo nhỏ của cô thì cơ thể nhỏ nhắn của cô đã ngã xuống rồi.

 

Cố Thành Trung nheo mắt, đau đầu chống trán, gân xanh trên trán giật mạnh lên.

 

“Anh thật sự không muốn ghim thù với ông ta nhưng ông ta cứ làm hỏng chuyện tốt của anh như thế thì phải làm sao?”

 

Đầu lại bắt đầu đau, đúng thật là xui xẻo.

 

Hứa Trúc Linh khó chịu trừng anh một cái rồi nói: “Người ta đã lớn tuổi rồi, tôn trọng một chút, anh làm việc trước đi, em đến phòng nghỉ ngơi đợi anh”

 

“Không được, phải bồi thường”

 

Anh nói với vẻ không vui.

 

“Trả lại gấp đôi, tức là hôn hai cái”

 

“Được, được, được, mau xử lý việc công đi”

 

Hứa Trúc Linh hết cách nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.