Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 898



Chương 898

 

Cố Thành Trung nghe thấy thế thì cánh tay đang ôm chặt lấy hông cô lại ôm chặt hơn và kéo cô vào lòng.

 

“Mọi người đều biết Cố Thành Trung tôi đây là nô lệ của vợ, sợ vợ, cưng vợ hết mực, tôi nghĩ mọi người nhìn thấy cũng sẽ không lấy làm lạ đâu nhỉ?”

 

Anh đưa mắt nhìn lướt qua mọi người, mọi người mỉm cười, nói thêm vào: “Đúng, đúng, đúng, vợ tổng giám đốc, cô không nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị của tổng giám đốc trong cuộc họp ban nãy đâu, so với bây giờ thì cứ như là hai người khác biệt.”

 

“Tim của mấy ông già bọn tôi không được tốt, chịu không nỗi giày vò, mong vợ tổng giám đốc nói tốt vài câu, để tổng giám đốc đừng cứ làm mặt lạnh với bọn tôi. Chúng tôi đều đã có tuổi hết rồi, không cần phải dạy bảo bọn tôi nữa”

 

“Đúng vậy, đúng vậy, vợ tổng giám đốc à, quản lý tốt tổng giám đốc, thường ngày nghiêm khắc quá, không biết cười là gì, thật đáng sợi”

 

“Các người đang chớp thời cơ đấy sao?”

 

Cố Thành Trung bó tay nói.

 

Có thể đối xử với bọn họ như đối xử với vợ anh được sao?

 

Vợ thì khó khăn lắm mới cưới được, ăn chay ba mươi năm, mới đổi lại được một cô gái xinh đẹp, đương nhiên phải khác người rồi.

 

“Tôi sẽ dạy bảo Cố Thành Trung, mọi người đã vất vả rồi.

 

Tôi đã làm bánh ngọt, mọi người nếm thử. Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, tôi đến đây lạ nước lạ cái, cái gì cũng không biết, chỉ có thể làm chuyện vặt thôi”

 

“Làm gì có, làm gì có, sau khi vợ tổng giám đốc đến thì áp lực của chúng tôi đã giảm đi rất nhiều, tổng giám đốc đã lâu läm không nổi nóng rồi”

 

“Cố Thành Trung, anh còn nổi giận à? Lâu lắm rồi em đã không thấy bộ dạng nôn nóng phát cáu của anh”

 

Hứa Trúc Linh chọc ghẹo anh.

 

“Sao có thể để em nhìn thấy? Được rồi, các người đừng nói xấu tôi trước mặt vợ tôi nữa, mọi người vất vả rồi, lo nghỉ ngơi đi. Mấy tuần tiếp theo đây sẽ khá bận rộn, qua đợt này tập đoàn sẽ có thể trở về lại đúng quỹ đạo, bù đắp cho những thiệt hại trước đây. Đến lúc đó tôi sẽ không để mọi người phải thiệt thòi.”

 

“Cảm ơn tổng giám đốc, vợ tổng giám đốc”

 

“Cảm ơn tôi làm gì?” Hứa Trúc Linh thắc mắc hỏi.

 

“Cảm ơn vợ tổng giám đốc, nhờ cô mà tổng giám đốc đã bớt thấy chướng mắt với mấy ông già chúng tôi đấy!”

 

Các giám đốc chọc ghẹo.

 

Cố Thành Trung vốn dĩ là có hai bộ mặt, trong cuộc họp thì không khí nặng nề, căng thẳng, mọi người còn không dám thở mạnh. Anh chau mày một cái thì tim mọi người đều run lên, biết sự việc chưa được giải quyết tốt, anh rất bất mãn.

 

Nhưng sau khi ra ngoài thì như có gió xuân thổi lên mặt, cười tươi rạng rỡ, cứ nhìn Hứa Trúc Linh mãi không rời mắt.

 

Hơn nữa cũng dễ nói chuyện hơn rất nhiều, chọc ghẹo thế nào anh cũng không tức giận.

 

Vì vậy, nịnh bợ vợ tổng giám đốc đơn giản hơn làm vui lòng tổng giám đốc nhiều.

 

“Được rồi, được rồi, đừng châm chọc tôi nữa, lần sau tôi sẽ cố gắng dịu dàng”

 

“Tôi muốn ở riêng với vợ tôi, mọi người đi làm việc của mình đi”

 

Cố Thành Trung đuổi khéo mọi người rồi kéo cô về lại văn phòng.

 

“Em nói nợ anh hai nụ hôn.”

 

Vừa đóng cửa lại thì Cố Thành Trung đã nghiêm túc nói như thể một đứa con nít đang chờ kẹo.

 

Hứa Trúc Linh ôm lấy đầu anh, rồi hôn hai cái hai bên cho qua chuyện.

 

Cố Thành Trung lập tức không vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.