Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 960



Chương 960

 

Hứa Trúc Linh nhìn thấy trần nhà trắng tinh thì tinh thần có hơi hoảng hốt.

 

Sau khi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, cô mới biết mình đang năm ở bệnh viện.

 

Cô muốn đứng dậy nhưng bị một cái gì đó cản lại.

 

Thì ra là Cố Thành Trung đang ngủ say bên giường nhưng vẫn nắm chặt lấy tay cô.

 

Cô vừa có chuyển động thì anh đã nhận ra và lập tức mở mắt.

 

Trên gương mặt anh đây vẻ mệt mỏi, đôi mắt hắn lên những tơ máu đỏ dày đặc, trông vô cùng tiều tụy.

 

Anh lo lắng nắm tay cô mà nói: ” không? Anh đi gọi bác sĩ đến khám: Bác sĩ đến nơi rất nhanh. Mọi thứ không còn gì đáng lo ngại, thay quần áo sạch rồi ra mồ hôi lại một lần nữa là được Tồi.

 

Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

 

“Con mình… đã về chưa?”

 

“Khương Anh Tùng đã đi trong đêm, sáng nay vừa về đã đến phần mộ tổ tiên của nhà họ Cố chôn cất đàng hoàng rồi.

 

Khi nào em khỏe hơn, anh sẽ dẫn em đi gặp con, được không?”

 

Cô gật đầu, giơ tay vuốt ve khuôn mặt của anh.

 

€ô không thể tiếp tục suy sụp như vậy được nữa, vì người tổn thương không phải là cô mà là người cô yêu nhất, Cố Thành Trung.

 

Đứa con không còn nữa, người chết không thể sống lại, không thể cưỡng cầu.

 

€ô không thể dùng chuyện này để tàn nhẫn tra tấn Cố Thành Trung thêm nữa, trong lòng của anh cũng không dễ chịu gì.

 

“Cố Thành Trung, trên người em toàn là mồ hồ lạnh, em muốn đi tắm”

 

“Ừ, anh đi xả nước cho em”

 

“Chúng ta tắm cùng nhau được không?”

 

“Được, em nói gì cũng được.”

 

Xả nước đầy một bồn tắm lớn rồi hai người cùng vào trong. Hứa Trúc Linh thấy dấu răng trên vai anh, hai hàng trên dưới, chỉ vừa mới kết vảy.

 

Bàn tay nhỏ bé run run của cô khẽ chạm vào đó, cô hỏi: “Đau không?”

 

Lúc hỏi câu này, khóe mắt của cô đã ươn ướt.

 

“Không đau, anh còn ước gì em khắc một con dấu lên người anh, chứng minh anh là của em” Anh dịu dàng nói, miễn cho lát nữa cô lại khó xử, rồi đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mi cô.

 

“Cố Thành Trung, chuyện này… cứ xem như là quá khứ đi.

 

Em… em đã vượt qua rồi.”

 

“Em không cần miễn cưỡng…”

 

Cố Thành Trung còn chưa nói xong thì cô đã cắt ngang: “Không, không miễn cưỡng. Khi em đau khổ, người tổn thương nhất lại chính là anh, mà em lại không muốn để anh bị tổn thương. Mất đi đứa con, em cũng có một phần trách nhiệm.

 

Dựa vào gì mà anh lại ôm đồm hết tất cả? Anh tìm một đứa bé khác đến cho em cũng chỉ vì sợ em đau lòng khổ sở, về tình có thể tha thứ. Từ nay về sau, hai chúng ta phải sống thật tốt, rồi chúng ta cũng sẽ lại có con”

 

“Em có thể nghĩ như vậy là rất tốt”

 

“Tắm uyên ương xong, xóa bỏ hoàn toàn chuyện trước kia.

 

Sau này khi nhắc lại, cũng sẽ không quá khó chịu”

 

“Được.”

 

Anh giúp cô cọ rửa cơ thể, khi nhìn thấy miệng vết thương đã được khâu lại trên bụng của cô, ngón tay anh hơi khựng lại.

 

Cả hai người đều lựa chọn im lặng.

 

Chuyện này chỉ có thể chôn chặt trong lòng để nó chết dần chết mòn đi. Nếu không nó sẽ là nỗi dẫn vặt lớn nhất đối với người còn sống.

 

Cô cũng cạo râu lại thay anh, cả người trở nên sạch sẽ linh hoạt hơn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.