Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 968



Chương 968

 

Rõ ràng trong phòng đã mở điều hòa không khí, đủ ấm áp nhưng cô vẫn có cảm giác như đang ở trong hầm băng.

 

Hóa ra Lucia mới là hung thủ sát hại con trai mình.

 

Bàn tay nhỏ bé lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm, siết thật chặt.

 

Nếu như lúc này Lucia ở trước mặt, chắc chắn cô sẽ nhảy.

 

lên nhào tới cắn đứt cổ cô ta.

 

Nỗi đau mất con thật sự quá nặng nề.

 

Ngoài ra, cô cũng biết được bọn khủng bố định gây rối trong thành phố nhưng có người đã tiết lộ bí mật từ trước, bọn khủng bố còn chưa kịp đi đã bị người phát hiện ra nơi chúng ẩn náu nên đã xảy ra bạo loạn.

 

Nếu cô nhớ không lầm, trong tay Phó Minh Tước có một bộ phận thế lực khủng bố.

 

Vậy vấn đề này lẽ nào có liên quan gì đó đến anh ta?

 

Cô biết mình không nên suy đoán ác ý, nhưng cô thực sự không thể kiểm soát việc nảy sinh ý tưởng này.

 

Khi con người ta tức giận quá mức thì suy nghĩ sẽ đi đến cực điểm, nhưng cô không còn có thể kiềm chế được nữa.

 

Cô không kìm nén được, run rẩy bấm số điện thoại của Phó Minh Tước.

 

Sau khi đối phương trả lời, khoang mũi phát ra âm thanh nghỉ hoặc, rõ ràng không ngờ mình lại chủ động gọi điện thoại cho anh ta.

 

“Phó Minh Tước” Cô lạnh lùng đọc tên anh ta.

 

Khi Phó Minh Tước nghe thấy giọng điệu này, trái tim không khỏi chùng xuống.

 

“Nghe nói con của cô mất rồi nên tôi không dám làm phiền, sợ cô khó chịu thêm, sao hôm nay tự nhiên lại đến tìm tôi vậy?”

 

“Tôi chỉ muốn hỏi, anh có tham gia vụ náo loạn gần bệnh viện của nhà họ Ôn không? Tôi chỉ muốn biết sự thật, đừng nói dối tôi”

 

Nghe những lời đó, sắc mặt Phó Minh Tước trở nên nghiêm trọng, giọng điệu cũng trầm xuống.

 

chưa làm, cô có tin không?”

 

nói “Không tin”

 

“Cô không tin tôi.”

 

“Không phải tôi không tin anh, mà là thái độ lập trường của anh luôn rõ ràng, tôi không biết rốt cuộc anh đang giúp ai, đột nhiên đứng về phía Lance bên kia, lại đột nhiên đứng về phía Diên bên này, ai là kẻ thù của anh, ai là bạn của anh chắc anh cũng tự xác định rõ?”

 

“Tôi tôn trọng anh, bởi vì anh là anh rể của tôi và là người mà chị tôi yêu nhất, tôi không muốn suy đoán ác ý về anh, nhưng tôi không thể làm được, anh đã thu hút nhiều thế lực trong những năm qua, cả chính nghĩa và tà ác, cướp biển, khủng bố, thợ săn tiền thưởng, động tĩnh của khủng bố lớn như thế mà anh lại không biết? Mắt của anh ở khắp London, hoàng gia bị bao vây và đàn áp chỉ qua một đêm, anh lại không biết sao?”

 

“Anh nói anh không quan tâm tới, không hề liên quan, anh nghĩ tôi tin thế nào được đây?”

 

Cảm xúc của cô rất kích động, giọng điệu cũng như hét lên, cuối cùng trở nên hơi đứt quãng.

 

Giọng cô trầm xuống, nhưng bên kia mãi lâu sau cũng không hề đáp lại.

 

Im lặng…

 

Đây là ý gì, lựa chọn ngầm thừa nhận sao?

 

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Từ nay về sau, tôi và anh không liên quan gì đến nhau nữa..” Cô đang chuẩn bị cúp điện thoại, không ngờ Phó Minh Tước lại lên tiếng: “Thật xin lỗi, tôi không thể nói dối cô, đúng là tôi đã tham gia vào đó, cố gắng làm gia tăng xung đột giữa Lucia và Cố Thành Trung, nhưng người của tôi cũng mai phục ở xung quanh để đảm bảo tình trạng hỗn loạn sẽ không ảnh hưởng đến cô, nhưng tôi không ngờ con của cô… vẫn không giữ được, vừa sinh ra đã mất đi”

 

“Bảo vệ tôi? Cho nên tôi và Cố Thành Trung còn sống là phải cảm ơn anh đã thủ hạ lưu tình thương xót sao?”

 

Hứa Trúc Linh nói một cách chế giễu, cảm thấy như thể mình đã nghe thấy một trò đùa nực cười nhất trên thế giới này: “Phó Minh Tước, tôi luôn đối xử chân thành với anh, coi anh như người nhà của tôi, nhưng còn anh thì sao, trong mắt anh chỉ có tính toán, anh có thể tính kế từng người một, ai cũng ở trong kế hoạch của anh, liền mạch, không thể xen vào, tôi vẫn không biết được anh là người tốt hay người xấu. Trước đây tôi từng nghĩ rằng cho dù tay anh dính đầy máu, anh vẫn là ông bố tuyệt vời nhất trong những lời đồn đại, anh đã nói sẽ không làm tổn thương tôi, vì chị gái của tôi nên tôi chọn cách tin tưởng anh, vì vậy cho dù anh xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi đều không bỏ rơi anh, ngược lại còn cố gắng hết sức để cứu anh, nhưng nhìn xem anh đã cho tôi cái gì? Anh tính toán tôi, lần này bị tôi phát hiện, nhưng còn có bao nhiêu lần tôi không phát hiện ra? Cái gọi là sẽ không làm tổn thương tôi của anh, cùng lắm chỉ là lúc lợi dụng tôi mà thôi, còn người anh âm thầm bảo vệ có thật là tôi hay không?”

 

Đầu điện thoại kia là sự im lặng không phản bác được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.