Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 981-982



Chương 981

 

“Cô Linh, tôi là trẻ mồ côi, một mình lẻ loi nên ở đâu cũng giống nhau. Không biết… Tôi có thể đến làm việc ở Đà Nẵng không? Tôi rất thích văn hóa của đất nước các cô, chỉ vì tôi quá nghèo nên không có điều kiện ra nước ngoài.”

 

“Hoàn toàn có thể, vậy bây giờ anh biết phải làm sao rồi chứ?”

 

“Biết chứ biết chứ, có tôi ở đây sẽ không để bất cứ ai đi vào.”

 

Người phục vụ cười nói, xoay người chặn cầu thang không cho người ở tầng dưới đi lên.

 

Chỉ cần các cô không gây ra tai nạn chết người thì sẽ không bị người khác phát hiện.

 

Lucia thấy một tên phục vụ nhỏ bé lại dám ruồng bỏ mình để lựa chọn Hứa Trúc Linh thì tức giận thở hổn hển và gào ầm lên.

 

“Đợi đến lúc vương phi tôi lên bờ, sẽ lấy mạng anh…”

 

Những lời ác độc còn chưa nói xong, Hứa Trúc Linh đã bước tới bóp cổ cô ta.

 

Hứa Trúc Linh là một bông hoa dại, từ khi còn nhỏ đã phải làm việc như một người giúp việc.

 

Sức lực của cô không phải là thứ mà người được chăm sóc trong nhà ấm từ bé như Lucia có thể so sánh được.

 

Lucia vùng vẫy mấy lần vẫn không thể thoát ra, cô ta muốn dùng giày cao gót đánh tới nhưng bị cô dễ dàng tránh được.

 

“Con của tôi đã chết, tôi cũng không có bằng chứng để chỉ tội cô. Bây giờ tôi đánh cô mắng cô, cô cũng không có chứng cứ chỉ tội tôi!”

 

“Anh ta không chịu giúp tôi nhưng nơi này gắn thiết bị theo dõi khắp nơi. Cô cho rằng tôi sẽ không có chứng cứ sao? Ả đàn bà ngu xuẩn, cô mau buông tôi raI”

 

“Thật sao? Nếu tôi không xử lý tốt tất cả thiết bị giám sát thì tôi sẽ gọi cô đến boong phía sau xa xôi này ư?”

 

“Cô… cô đã làm gì?”

 

Lucia kinh hãi. Làm sao cô có thể tránh thoát thiết bị giám sát?

 

“Cô không cần biết. Lucia, cô nhắm vào tôi thế nào cũng không sao. Nhưng vì sao cô cứ một mực ra tay với con của tôi? Nó vừa sinh ra thì đã chết rồi, tại sao cô còn có thể sống tốt như thế? Chúng tôi có một câu nói. Gọi là giết người phải đền mạng, cô có biết không?”

 

“Cô muốn giết tôi sao? Tôi là vương phi của một quốc gia, cô dám…

 

Cô ta liên tục vung tay cào cấu da thịt của cô. Nhưng Hứa Trúc Linh dường như không cảm thấy đau đớn, vô cùng hờ hững, thậm chí còn dùng sức siết chặt một chút.

 

“Tôi sẽ không giết cô nhưng tôi cũng không thể nuốt trôi cơn giận này. Lucia, tôi cảnh cáo cô. Nếu như cô lại muốn nhắm vào tôi lần nữa thì tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô. Hôm nay là một bài học!”

 

Cô mở cửa một bên cửa và nhét người vào trong.

 

Bên trong là kho dụng cụ vệ sinh, không gian chật hẹp và tối đen như mực Lucia không nhìn rõ xung quanh, không biết mình đã vấp.

 

phải cái gì, chật vật ngã nhào trên đất.

 

Cô ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Trúc Linh từ từ biến mất, cửa kho đóng lại khiến toàn bộ cơ thể cô ta chìm trong bóng tối.

 

Cô ta lảo đảo bò dậy và đụng vào khay chứa đồ lần nữa, đẩy ngã cây lau nhà sang bên cạnh, thật vất vả mới lần mò tìm được công tắc trên tường.

 

Căn phòng sáng lên, cô ta liên tục gõ cửa.

 

“Hứa Trúc Linh, cô điên rồi phải không? Cô mau thả tôi ra, tôi là vương phi đấy!”

 

“Vậy thì sao? Cô hãy ở đây suy ngẫm lại những việc mình đã làm và từ từ chuộc tội đi. Suy nghĩ thật kĩ xem cô đã hại chết bao nhiêu người. Lúc cô ngủ, chẳng lế cô không gặp ác.

 

mộng sao?” Cô giận dữ nói, mạnh mẽ đạp vào cánh cửa khiến Lucia bị doạ sợ không nhẹ.

 

Cô bước ra xa, bấm gọi một số điện thoại, chỉ một giây sau tất cả thiết bị giám sát ở khu vực này đều được khôi phục lại bình thường.

 

Lần này, Cố Thành Trung dẫn Thanh Viên theo để sửa chữa hệ thống phòng ngự của nhà họ Cố, không ngờ lại còn có tác dụng ở đây.

 

Tập đoàn Cố Linh có máy dò vệ tinh của riêng mình, Cố Thành Trung đã thiết lập máy dò từ rất sớm để thuận tiện cho việc tìm kiếm vị trí của cô.

 

Dù sao cũng chưa quen thuộc cuộc sống ở đây, nếu cô bị lạc thì phải làm sao?

 

Cô biết Cố Thành Trung đã cài chip định vị trong điện thoại di động của cô nhưng chắc chắn không chỉ có thế. Anh là người hiểu rất rõ đạo lý thỏ khôn có ba hang.

 

Vì vậy, Thanh Viên nhanh chóng xác định vị trí của tàu du lịch và đột nhập vào hệ thống giám sát để đảm bảo rằng không ai có thể nhìn thấy cô ở đây.

 

Cô vốn định trở về phòng khách quý nhưng lại thấy rất nhiều người tụ tập trên boong tàu ở tầng một.



Chương 982

 

Cô không khỏi tò mò chạy tới.

 

Chỉ thấy tất cả những người có mặt trong sảnh lớn ở tầng một đều bước ra, chen chúc trước lan can nhìn xuống mặt nước đen ngòm.

 

Đội cứu hộ đã đi xuống, trên mặt nước có rất nhiều phao.

 

cứu sinh đang trôi lơ lửng.

 

Cô tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng của Cố Thành Trung, trong lòng có chút ngờ vực.

 

Cô tuỳ tiện vỗ vai ai đó và hỏi: “Anh có thấy chồng tôi ở đâu không?”

 

“Bà chủ Cố Người bên kia sững sờ khi nhìn thấy cô.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Người nọ đã kịp phản ứng, vui mừng reo lên: “Bà chủ Cố không sao! Anh Cố Thành Trung, anh mau lên đây đi!”

 

Bên dưới, Cố Thành Trung bất chấp làn nước lạnh buốt, anh buộc dây thừng vào người để nhảy xuống biển.

 

Lúc này nghe thấy tiếng gọi trên thuyền và nhanh chóng bơi trở lại.

 

Anh lên thuyền, cả người ướt sũng, có vẻ hơi chật vật.

 

Cô còn chưa hiểu nguyên nhân hậu quả, đang định hỏi một câu thì không ngờ Cố Thành Trung đột ngột bước tới ôm chặt cô vào lòng.

 

“Cố Thành Trung.”

 

Cơ thể anh đang run lên, cũng không biết là do lạnh hay là sợ hãi.

 

Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ vuốt ve lưng anh, vỗ về: “Cố Thành Trung, làm sao vậy?”

 

“Em có thể hứa với anh sẽ không chạy lung tung không?”

 

Giọng anh yếu ớt như thể chỉ một giây sau bị nghiền nát ra vậy.

 

Cô nghe những lời đó, trái tim bỗng run lên dữ dội.

 

Anh dường như nghĩ tới điều gì đó và đẩy cô ra.

 

“Cả người anh đều là nước, em đừng để mình bị lạnh, áo choàng tắm đâu?”

 

Anh lấy áo choàng tắm từ người phục vụ và mặc cho cô.

 

“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”

 

“Bà chủ Cố, cô không biết gì đấy thôi. Vừa rồi anh Trung không tìm thấy cô, dúng lúc nghe tin có người rơi xuống nước nên anh đã không nói hai lời nhảy xuống nước. Người rơi xuống nước được cứu lên đã hôn mê. Anh ấy không dám xác định cô có ở vùng nước đó hay không nên lại tiếp tục lặn xuống tìm”

 

“Bà chủ Cố, anh Trung thật sự rất tốt với cô!”

 

Mọi người tranh nhau kể lại tình hình, Hứa Trúc Linh cũng hiểu được nguyên nhân kết quả.

 

Theo lý, một người thông minh như Cố Thành Trung không thể nhảy xuống biển mà không kiểm tra.

 

Chắc hẳn anh đã đến phòng khách quý trước và phát hiện ra mình không có ở đó lại vừa đúng lúc nghe tin có người rơi xuống nước.

 

Anh dùng sự an toàn của bản thân để đánh cược. Không xác định được người rơi xuống nước là ai, rơi xuống bao nhiêu người, anh nhất định sẽ tiếp tục vớt.

 

Cơ thể cô không sao, không ướt sũng. Nhưng cả người anh lại bết bát, trên người không người nhỏ nước, mỗi bước đi đều để lại dấu chân bằng nước.

 

Khi họ trở lại phòng, cô nhanh chóng lấy bộ quần áo sạch sẽ do ban tổ chức gửi đến, nói: “Không biết có vừa size không, anh mau đi tắm rửa thay đồ để tránh bị cảm lạnh” Cô đẩy anh vào phòng tắm và mở nước ấm.

 

Anh cởi sạch quần áo rồi ôm chằm lấy cô.

 

“Em làm anh sợ muốn chết, không phải em đang nghỉ ngơi ở đây sao? Đi ra ngoài cũng không nói với anh, em có biết anh lo lắng cho em thế nào không? Nếu em thật sự rơi xuống nước thì anh phải làm sao bây giờ?” ‘Cố Thành Trung, anh cũng biết mà, kỹ năng bơi lội của em rất tốt…

 

“Vậy thì sao? Biết bơi thì sẽ không gặp nguy hiểm gì sao?”

 

Anh cau mày không vui nói.

 

Cô bĩu môi, đúng là không thể lý luận với một người cẩn thận như vậy.

 

“Thực ra, anh nên biết người rơi xuống nước không phải là em. Dù lúc đầu anh có nghi ngờ thì sau khi vớt được người đó thì không nên tiếp tục xuống biển nữa” Cô nói một cách bất đắc dĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.