Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 167: 167: Không Thể Bình Tĩnh




Mộ Diệc Thần cười mê hoặc, tiếp tục giúp cô sấy khô tóc.

Sau khi sấy khô, bế cô quay lại giường, sau đó thuận theo nằm cạnh bên cô.

Tô Vũ Đồng nhìn anh sát bên, tâm trạng thấp thỏm, vội vã lật người quay lưng về phía anh.

Mộ Diệc Thần vốn ham muốn rất cao, nhưng khi cô quay người, phút chốc anh liền kiềm chế, vì anh thấy những mảnh vải trắng băng bó trên tấm lưng của cô.

Đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa, giọng nói trầm lắng từ miệng phát ra:
-Còn đau sao?
Bị anh chạm như vậy, cơ thể Tô Vũ Đồng co lại, đáp:
-Ừm!
Nghe thấy cô còn đau, Mộ Diệc Thần đưa tay ôm lấy eo cô, cố gắng hết sức không để mình chạm vào lưng cô, âm thần kìm nén nói:
-Ngủ đi.

Tâm trạng Tô Vũ Đồng có chút phức tạp, nói:
-Được!
Lúc Mộ Diệc Thần tắt đèn, vẫn để lại một bóng đèn nhỏ cho cô, hai người yên lặng ngủ.

Sáng hôm sau, Tô Vũ Đồng tỉnh lại, phát hiện Mộ Diệc Thần đã không còn bên cạnh, cô chỉ nghe thấy tiếng nước chảy “róc rách!” trong nhà tắm.

Gần đây cô phát hiện, chỉ cần anh ở cạnh, cô sẽ ngủ rất ngon.

Phát hiện này khiến cô có chút phiền lòng.

Nếu sau này bản thân rời khỏi anh, có phải sẽ mất ngủ không?
Cô đang suy nghĩ lung tung, Mộ Diệc Thần quấn khăn tắm trên người đi ra.

Cảnh tượng quá đẹp đẽ, thị giác của Tô Vũ Đồng chịu một cú kích mạnh mẽ.

Trái tim nhảy loạn nhịp, cô không dám nhìn thêm, vôi vã di chuyển ánh mắt sang hướng khác, mặt hơi ửng đỏ.


Mộ Diệc Thần cũng không ngờ Tô Vũ Đồng dậy sớm như vậy, thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, nhếch môi hỏi:
-Có phải tôi tắm làm ồn khiến cô tỉnh giấc không?
Anh vốn cũng không muốn tắm sớm như vậy, nhưng ham muốn trong lòng thực sự khó nhẫn nại, chỉ có nước lạnh mới khống chế được.

Cơ thể cô hiện tại đang bị thương, anh không thể quá kích động.

Ánh mắt Tô Vũ Đồng còn không dám nhìn thẳng vào anh, lắc đầu:
-Không có, tôi đi rửa mặt.

Nói rồi, nhanh chóng trèo xuống giường xông vào nhà vệ sinh.

Anh như vậy thực sự khiền cô không thể bình tĩnh, chỉ có thể trốn đi.

Lòng cô vừa muốn tránh né, nhưng lại không muốn lúc đi qua người Mộ Diệc Thần, bị anh giữ tay lại.

Ánh mắt Mộ Diệc Thần nhàn nhạt, cười như không cười:
-Lại quên rồi? Tay cô bị thương, Thiếu Dương nói không được chạm vào nước.

Tô Vũ Đồng 1m65 đứng trước mặt Mộ Diệc Thần 1m90, mặt vừa đúng đến khuôn ngực rắn chắc tuyệt đẹp của anh.

Mặt Tô Vũ Đồng lại đỏ lên lần nữa, thấp giong nói:
-Vậy tôi đánh răng.

Đáng răng không cần tay phải dính nước, như vậy có thể để cô đi được rồi chứ?
Đúng thêm nữa, nhỡ chảy máu mũi thì nguy ta.

Cô trước giờ chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như vậy.

Mộ Diệc Thần thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, không hề vội buông tay cô ra, trong đôi mắt hiện ra tia đùa cợt, hơi cúi đầu, cố ý ghé sát vào cô nói:
-Lúc đánh răng chú ý đừng làm rách vết thương, lát nữa tôi sẽ vào giúp cô rửa mặt.

Hơi thở của anh còn mãnh liệt hơn cả Pheromone*, nhẹ nhàng phả lên mặt cô, Tô Vũ Đồng chỉ cảm thấy co hết lông trên cơ thể lại, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ muốn nhanh chóng trốn khỏi anh, vậy nên vô thức gật đầu.

(*thuốc kích dục)
Thấy cô đồng ý, Mộ Diệc Thần lúc này mới thả tay cô ra, đi mặc quần áo.

Tô Vũ Đồng đừng trước bồn rửa mặt, khổ sở nhìn mình trong gương, thở dài một hơi, chầm chậm hít vào, sau đó bắt đầu đánh răng.

Mới cọ được mấy cái, cô đã nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn trong gương thấy Mộ Diệc Thần mặc áo sơ mi trắng, anh cười đẹp rạng rỡ, trong tay cò cầm một chiếc khăn đang nhìn cô rất âu yếm.

Âu yếm?
-Khụ khụ!
Tô Vũ Đồng bị cảnh tượng mình vừa thấy làm giật mình, suýt chút thì nuốt kem đánh răng vào, nước mắt cũng trào ra.

Cô nhất định là điên rồi, lại có thể sinh ra ảo giác như vậy.

Thấy cô lúng túng và giọt nước đáy mắt cô, khóe miệng Mộ Diệc Thần cong lên rất đẹp:
-Đánh từ từ, cô không phải vội, cô đánh bao lâu tôi đều đợi được.

Tô Vũ Đồng:
-! ! !
Cô nào có vội?
Rõ ràng là bị anh dọa mà!
Thấy cô đứng đó không động đậy, Mộ Diệc Thần tưởng cô không muốn đánh răng nữa, liền nhấc tay lên cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau kem đánh răng bên miệng cho cô, sau đó mở nước, lấy sữa rửa mặt bôi lên mặt tạo bọt rửa mặt cho cô.


Hành động này tự nhiên giống như đáng tắn cho chú chó nhỏ nhà anh vậy.

Tô Vũ Đồng:
-!.

!
Nhìn chăm chú vào anh trong gương, không biết nên nói gì.

Từ giây phút anh cứu mình về, hình như anh hơi khác, nhưng cô lại không biết nên tin vào cảm giác của mình không.

Mộ Diệc Thần thấy cô lặng lẽ nhìn trong gương, mắt mắt lộ ra ý cười nhạt, giúp cô rửa mặt xong, liền cầm lược, chải tóc cho cô.

Đồng tác của anh rất nhẹ nhàng, chải từng chút từng chút vô cùng cẩn thận, giống như thứ anh nắm không phải tóc, mà là một báu vật quý giá vậy.

Tô Vũ Đồng nhìn từ trong gương thấy biểu cảm chăm chú của anh, trái tim hơi rung động, lại nhìn ngây ngốc.

Từ sau khi bố mẹ rời đi, không có ai chải tóc cho cô nữa.

Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng hôm nay lại ngoan ngoãn, yên tĩnh như vậy, giống như một con búp bê, trong lòng đột nhiên mềm đi, dịu dàng nói bên tai cô:
-Hôm nay cô rất đẹp.

Tô Vũ Đồng lần đầu tiên nghe thấy Mộ Diệc Thần khen mình đẹp, hơi ngây ngô.

Thấy phản ứng của cô, Mộ Diệc Thần cười nắm lấy tay cô, nói:
-Chúng ta ăn sáng thôi.

Sau đó, dẫn cô đi ra phòng tắm.

Bữa sáng rất phong phú, vừa nhìn liền biết Mộ Diệc Thần rất có lòng, tuy không phải tự tay anh làm, nhưng trong lòng Tô Vũ Đồng vẫn có sự cảm kích.

Có thể khiến cậu chủ Mộ kiêu ngạo tự đại, tốn công vì bữa sáng, cô cũng coi như là nhân viên đầu tiên của Hoa Thành.

Ăn sáng xong, điện thoại của Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng đều reo lên.

Mộ Diệc Thần là Tiểu Dương gọi đến, nói với anh Lâm Yên Nhiên đã mất tích.

Tô Vũ Đồng thì là Trần Nghiên Nghiên gọi đến, hỏi cô đỡ chút nào chưa.

Hai người nói điện thoại xong cúp máy, im lặng nhìn nhau.


Tô Vũ Đồng cười:
-Sếp Mộ, tôi đỡ nhiều rồi, anh không cần lo cho tôi, chuyện công ty quan trọng hơn.

Anh cũng để lỡ hai ba ngày nay rồi.

Tiểu Dương cũng gọi điện đến rồi, nhất định là có chuyện gì quan trọng, đợi anh đi giải quyết.

Mộ Diệc Thần nhìn cô, buột miệng nói một câu:
-Có chuyện gì quan trọng hơn cô?
Tô Vũ Đồng:
Tổng giám đốc sáng nay anh không uống rượu chứ, sao nói những lời như người say vậy.

Anh như vậy là đang âm thầm ám chỉ điều gì với cô sao?
Vậy sao?
-Đồ ngốc!
Mộ Diệc Thần lại đưa tay gõ lên trán cô một cái, sau đó đứng dậy gọi cho Ngải Mễ, bảo cô mang hết toàn bộ công việc qua đây giải quyết.

Tô Vũ Đồng đưa tay xoa chỗ bị anh gõ lên, mặt đầy ngu ngơ.

Không khí ở đây của bọn họ có chút ngọt ngào, Tô Thành Kiệt bên kia lại vô cùng hỗn loạn.

Lâm Yên Nhiên chạy rồi, ôm hết tiền của công ty đi, cổ đông của Tô Thị tất cả đều chạy đến nhà họ Tô làm loạn, yêu cầu thu lại vốn.

Tô Thành Kiệt không có tiền không cứu được Tô Vũ Nồng, bây giờ lại bị các cổ đông bức ép, áp lực quá lớn nên đã ngất tại chỗ, liền được đưa thẳng vào bệnh viện.

Do Tô Vũ Nồng và Lâm Yên Nhiên đều mất tích, bệnh viện liên lạc không được với người thân, cho nên gọi điện vào máy Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đông nhận điện thoại của bệnh viện, lập tức nở nụ cười.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.