Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 264: Chương 264




Khóe môi của Mộ Diệc Thần chợt lạnh lùng cong lên, khóe mắt cũng ánh lên sự tàn ác, anh dùng ngón tay của mình nhấc cằm của cô lên và nói:
-Máy quay có biết nói dối không?
Chú Ngô không sẽ không thể lừa anh, đến cả chú ấy cũng nói rằng cô đã rất tỉnh táo mà rời đi cùng với Cố Triều Tịch, nên đây không phải bỏ trốn theo trai thì là gì nữa đây!
Tô Vũ Đồng không hề trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi:
-Mộ Diệc Thần, ánh có chắc là anh đã nhìn rõ camera hay chưa?
Khi cô bị Cố Triều Tịch đưa đi, tinh thần của cô căn bản là không hề bình thường, đến cả bản thân cô cũng không biết là bản thân mình đã chạy trốn cùng với Cố Triều Tịch, anh từ đâu mà có thể nhìn ra được là cô đã bỏ nhà theo trai vậy?
Mộ Diệc Thần nhìn thấy ánh mắt kiên định cùng ngữ khí hùng hồn của cô thì có chút mềm lòng, trong phút chốc anh cảm thấy có phản bản thân mình khi trước thật sự là quá độc đoán rồi không, anh căn bản là chưa từng xem qua đoạn video đó.

Nghĩ lại khung cảnh khi Tô Vũ Đồng đang ở trong khuôn viên của biệt thự, đôi mắt anh dần nhíu lại.

Lẽ nào là bản thân anh đã thật sự hiểu lầm cô rồi sao?
Nhưng chú Ngô là người mà anh tin tưởng nhất mà, lẽ nào là chú ấy đã nhìn sai rồi sao?
Tô Vũ Đồng nhìn anh không nói, khóe miệng nhếch lên, chế giễu nói ra một câu:
-Làm gì có thằng đàn ông nào lại tự cho mình mọc sừng đâu!
Trong tình huống không có chứng cứ rõ ràng vậy mà anh lại nhận định là cô đã bỏ trốn theo trai, anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy?
Chẳng trách sau khi cô trở về, lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đã trưng ra vẻ mặt khó ưa giống như coi cô là người lạ như vậy.

Hóa ra trong lòng anh đã luôn nghĩ rằng cô đã bỏ trốn cùng người đàn ông khác.

Mộ Diệc Thần ơi là Mộ Diệc Thần, chỉ số IQ của anh cao đến vậy, mà chỉ số cảm xúc của anh lại thật đáng để người ta phải lo lắng mà.

Mộ Diệc Thần nghe thấy câu nói của Tô Vũ Đồng thì trong lòng có chút vui mừng nên đã đưa tay ôm lấy eo của cô, sau đó thì lại ôm cô vào lòng.


Nhíu mắt nói:
-Mọc sừng hay không thì đợi anh thử qua thì mới biết được!
Anh nói xong thì liền cúi đầu hôn Tô Vũ Đồng.

Anh thật sự rất thích lời giải thích này của cô.

Đây có thể chứng minh là năm đó thực sự không phải cô tình nguyện đi theo Cố Triều Tịch hay không?
Tô Vũ Đồng nhìn thấy anh muốn hôn mình thì vội vàng đưa tay lên để che miệng của anh lại, sau đó thì bước lùi về phía sau, cười như không cười nói:
-Dừng lại đi, không phải là anh đã thử ngay trong đêm tiệc tình nguyện rồi sao?
Ai đã từng nói rằng những người đàn ông kiêu ngạo thì là những người biết kiềm chế dục vọng, Mộ Diệc Thần rõ ràng là một người rất thâm độc.

Ăn được một lần thì lại muốn ăn cô thêm lần nữa hay sao?
Mộ Diệc Thần không ngờ rằng cô lại biết chuyện này, anh nhếch môi rồi đưa gương mặt tuấn tú của mình đến trước mặt cô, anh ma mãnh nói thêm một câu:
-Hôm đó trời tối nên anh chưa nhìn rõ, anh vẫn muốn thử thêm một lần nữa!
Nói rồi, anh thoăn thoắt đưa tay vén chiếc váy ngắn của Tô Vũ Đồng lên, sau đó thì kéo quần tất da chân của cô.

Tô Vũ Đồng đâu có cho phép anh làm vậy nên đã xông về phía đằng trước, đẩy anh ngã xuống thảm, lạnh lùng cười:
-Mộ Diệc Thần, anh không cảm thấy làm vậy thì rất không công bằng với em sao?
Nam nằm dưới nữ nằm trên, mái tóc dài chấm eo của Tô Vũ Đồng xõa xuống từng chút trên gương mặt của Mộ Diệc Thần, giống như móng của những chú mèo nhỏ đang cào nhẹ vào trong tim anh vậy.

Trong đôi mắt của Mộ Diệc Thần bắt đầu xuất hiện những ánh nhìn đầy sự ham muốn, những giọt máu chảy trong cơ thể đang trở lên gấp gáp hơn, yết hầu mạnh mẽ chuyển động:
-Vậy em nói xem phải làm thế nào thì mới công bằng?
Một năm không gặp mà cô đã gan dạ đến nhường này rồi.


Nhưng bất luận là cô có thay đổi thế nào thì anh đều thích.

Tô Vũ Đồng bĩu môi, đưa ngón tay nhẹ nhàng cởi hai chiếc cúc áo sơ mi của anh, sau đó thì dùng ngón tay vuốt ve trên ngực anh, giọng điệu của cô cũng trở nên yểu điệu:
-Anh vẫn luôn nghi ngờ mối quan hệ giữa em và A Tịch, vậy anh và Châu Lệ Đồng thì sao đây? Có phải là anh cũng nên cho em một câu trả lời rõ ràng chứ nhỉ?
Mộ Diệc Thần giống như là đang bị ngón tay mảnh mai của cô cắt đứt từng mạch máu vậy, anh ôm chặt lấy eo của cô rồi để cô ngồi dậy trên phần bụng dưới của mình, nói một cách khẳng định:
-Tôi sẽ cho em một lời giải thích.

-Xì!
Tô Vũ Đồng cười nhạt:
-Có phải anh lại muốn nói rằng sẽ ở bên cạnh em nhưng vẫn sẽ dành thời gian để chăm sóc cô ta không?
Mộ Diệc Thần nhận ra được ý nghĩa trong nụ cười lúc này của cô nên trong lòng có chút căng thẳng:
-Vũ Đồng à, khi còn nhỏ Đồng Đồng đã cứu mạng anh, cô là ân nhân cứu mạng của anh, đây chính là sự thật.

Chuyện lúc nhỏ đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đến anh vậy nên anh căn bản là không thể quên đi.

Nếu anh nói với Tô Vũ Đồng rằng mình sẽ quên đi chuyện này thì cũng chỉ là đang lừa gạt cô mà thôi, anh không muốn lừa dối cô.

Tô Vũ Đồng nghe thấy câu nói của anh thì ánh mắt càng trở nên khinh ghét hơn:
-Vậy nếu cô ta không phải là ân nhân cứu mạng của anh thì sao? Anh sẽ làm thế nào?
Cô rất muốn biết nếu anh biết được chân tướng mọi chuyện thì anh sẽ trừng phạt Châu Lệ Đồng như thế nào đây!
Phần thái dương của Mộ Diệc Thần bất chợt động đậy, anh sau đó nghiêm nghị nói:
-Không có nếu như, đừng có nói mấy lời giả sử như vậy.


Châu Lệ Đồng có chiếc dây truyền mà anh đã tặng cho lúc nhỏ, cô ta cũng đều biết về tất cả mọi chuyện lúc nhỏ của họ nên không nhất định là không thể nhầm được.

Tô Vũ Đồng nghe thấy lời của anh thì cảm thấy trong lòng có chút thất vọng, đồng thời cũng ngập tràn sự bất lực và phẫn nộ, cô hỏi thẳng anh một câu:
-Ngộ nhỡ một ngày anh nhận ra là anh đã nhận nhầm người thì anh có hối hận không?
-Vũ Đồng, anh biết là em không thích cô, nhưng đừng nói những lời giả định nữa có được không?
Thực ra ngay cả bản thân Mộ Diệc Thần cũng không dám tưởng tượng đến điều ngộ nhỡ mà Tô Vũ Đồng đã nói.

Từ ngày anh quan biết Tô Vũ Đồng đến nay có rất nhiều lần cô đều lấy chuyện của mình ra để liên hệ với Đồng Đồng khi còn nhỏ.

Nhưng trên thế giới này làm sao có thể có hai Đồng Đồng được?
Loại giả định này thực sự quá đáng sợ.

-Xì!
Tô Vũ Đồng tự cười khẩy một tiếng.

Cô biết rằng mình không có đầy đủ chứng cứ nên Mộ Diệc Thần nhất định là sẽ không dễ dàng tin rằng bản thân anh đã nhận nhầm người, cho nên cô cũng không nói thêm nữa.

Cô bình thản ung dung đứng dậy khỏi người anh, bình tĩnh buông một câu:
-Em chợt nghĩ ra là mình có chút công việc chưa làm xong, nên giờ em phải về nhà ngay đây, tạm biệt!
Khi cô không thể vạch trần mọi chuyện mà Châu Lệ Đồng ra một cách rõ ràng thì cuộc đời này cô đều sẽ tạo ra sự ngăn cách với Mộ Diệc Thần, kể cả trong lòng cô có Mộ Diệc Thần thì cô cũng không thể ở bên cạnh anh.

Tô Vũ Đồng nói dứt câu thì liền chỉnh lại chiếc áo len và tất của mình rồi quay người rời đi.

Mộ Diệc Thần nhìn thấy cô rời đi thì bật người ngồi dậy trên chiếc thảm trắng, đôi mắt cũng trở nên chán nản buồn rầu.

Tại sao mỗi lần nhắc đến Đồng Đồng thì hai người họ lại không vui mà rời ra như vậy!
Hai người họ yêu thương nhau không phải là được rồi sao?
Trong lòng anh chỉ có cô không phải là được rồi sao?

Tại sao không thể nghĩ đến những thứ khác?
Tô Vũ Đồng không hề quay đầu lại mà đi thẳng xuống lầu, bà Mộ đã ngủ nên phòng khách chỉ còn lại chú Ngô.

-Cô chủ!
Chú Ngô nhìn thấy Tô Vũ Đồng đi xuống thì lập tức nói lời chào.

Tô Vũ Đồng khẽ gật đầu nói:
-Chú Ngô, sáng mai chú giúp cháu giải thích với mẹ nhé, chú cứ nói là do cháu có chút chuyện cần phải xử lý nên tối nay không thể ở lại được.

Mẹ chồng đối tốt với cô như vậy nên cô không thể không nói lời nào mà rời đi.

Chú Ngô nghe vậy thì có chút nôn nóng:
-Cô chủ có chuyện gấp gì mà phải xử lý vào ngay lúc này vậy ạ? Bên ngoài tuyết đang rời nên mặt đường có lẽ là đã đóng băng rồi, ra ngoài vào lúc này thực sự không an toàn.

Tô Vũ Đồng khẽ cười, có chút bất lực nói:
-Không còn cách nào khác, chuyện gấp nên không đi không được.

Cô cũng không muốn đi nhưng phải đối mặt với Mộ Diệc Thần như thế này chỉ làm cô thêm phần tức giận thôi.

Lúc còn nhỏ anh đối xử tốt với cô như vậy mà đến lúc lớn thì lại nhận nhầm cô với người khác, rồi anh lại còn luôn để tâm đến loại “hàng giả” kia.

Chú Ngô vừa nghe thấy là chuyện gấp thì lập tức nói:
-Lúc này nếu ra ngoài thì cũng không còn xe nữa rồi, để tôi đưa cô chủ đi, xử lý xong mọi chuyện thì tôi sẽ đưa cô chủ về.

Tô Vũ Đồng biết chú Ngô đang lo sợ cô gặp nguy hiểm nên đã cười nói:
-Chú Ngô à, thành ý của chú cháu xin nhận, nhưng chú vẫn nên ở nhà giúp cháu chăm sóc thật tốt cho mẹ cháu và Niên Niên đi ạ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.