Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 362: 362: Một Sinh Mệnh Gặp Nguy Hiểm




Tô Vũ Đồng tức giận tắt máy, quay lại ôm lấy Mộ Diệc Thần, nước mắt rưng rưng: “Diệc Thần, Nghiên Nghiên là bạn tốt của em, anh giúp em tìm cô ấy được không?”
Ở Giang Thành này, anh có thể hô mưa gọi gió, nên chuyện đó cũng chẳng có gì khó.
Mộ Diệc Thần thấy cô có vẻ nóng nảy như vậy, rất đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi: “Đừng có lo, lúc em gọi điện thoại, anh đã cho người đi tìm rồi.”
Trần Nghiên Nghiên rất tốt với Tô Vũ Đồng, lại còn là vợ của Cung Thiếu Dương, sao anh lại có thể mặc kệ được.
Anh nhất định sẽ tìm được cô ấy.
Tô Vũ Đồng nghe thấy anh nói đã đi tìm, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, nói: “Vậy bây giờ em tới nhà Nghiên Nghiên chăm sóc cho Lạc Lạc.

Khi nào anh tìm được cô ấy thì nói với em một tiếng.”
Lạc Lạc nhỏ như vậy, mặc dù có thím Nguyệt chăm sóc nhưng cô vẫn muốn đi thăm con bé.
Mộ Diệc Thần nắm chặt tay cô: “Để anh đi cùng em.”
Tâm trạng cô không tốt, sao anh có thể bỏ cô một mình được?
Nghe anh nói vậy, Tô Vũ Đồng gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Tô Vũ Đồng nói xong bèn cùng Mộ Diệc Thần đến nhà Cung Thiếu Dương.
Cung Thiếu Dương ra khỏi khách sạn, nhìn thấy xe của mình đỗ ở bãi đỗ xe, chìa khóa cũng còn ở trong xe.

Anh thầm mắng mình một câu tối hôm qua quá ngu ngốc, sau đó bèn lên xe, tìm kiếm Trần Nghiên Nghiên khắp nơi.
Buổi trưa, Cung Thiếu Dương gọi cho Mộ Diệc Thần nói mình đã tìm được Trần Nghiên Nghiên.
Mộ Diệc Thần cúp máy, Tô Vũ Đồng đã vội vàng hỏi: “Nghiên Nghiên ở đâu?”

Mộ Diệc Thần nói: “Bệnh viện nhân dân.”
“Cái gì?”
Tô Vũ Đồng nghe thấy bạn mình đang ở trong bệnh viện, hai mắt trợn tròn lên.
Trông thấy cô như vậy, Mộ Diệc Thần cũng nói luôn với cô: “Nghiên Nghiên chỉ hôn mê, không nguy hiểm đến tính mạng, em không cần quá lo lắng.”
Tô Vũ Đồng nghe vậy xong mới đáp: “Đi, tới bệnh viện đi.”
“Ừm.”
Mộ Diệc Thần trả lời cô, gọi điện thoại cho Cung Thiếu Dương một cái rồi cùng vtd ra ngoài.
Bệnh viện nhân dân.
Khi đám người bọn họ đối mặt thì Cung Thiếu Dương đang ở bên trong, Trần Nghiên Nghiên cũng đã tỉnh.
Tô Vũ Đồng trông thấy trên đầu Trần Nghiên Nghiên quấn đầy băng gạc, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là hôm qua có chuyện gì mà bây giờ cậu đã ở trong bệnh viện rồi?”
Trần Nghiên Nghiên thấy Tô Vũ Đồng lo lắng cho mình như vậy cảm thấy rất vui, bèn kể lại chuyện đã xảy ra hôm qua một lượt rồi ói: “Chỉ là bị ngã đập đầu chút thôi.

Vũ Đồng cậu không cần lo đâu lắng đâu.”
Tôi hôm qua vì lo cho Cung Thiếu Dương nên cô ấy mới ra ngoài tìm, bây giờ anh ấy không sao là tốt rồi.
Anh ấy vừa nói vừa nói cho cô ấy biết, tối qua anh ấy uống say, Đại Giá không để ý chút thôi mà anh ấy đã bị đưa vào khách sạn rồi.
Tô Vũ Đồng đau lòng nhìn cô ấy nói: “Không cần lo gì cả.

Cậu có biết tối qua trời mưa to lắm không, nên cậu bị ngã như thế này đúng không? Cậu vừa mới mang thai thôi mà! Sao cậu không gọi cho tớ để tớ giúp cô đi tìm.”
Sao cô ấy lại ngốc như thế chứ.
Cứ nghĩ rằng tối hôm qua cô ấy vì đi tìm người mà bị ngã, Tô Vũ Đồng rất đau lòng.
Trần Nghiên Nghiên biết Tô Vũ Đồng quan tâm mình, trong mắt ánh lên ánh nước nói: “Được rồi Vũ Đồng.

tớ biết sai rồi, sau này tớ sẽ không thế nữa.”
Cung Thiếu Dương nhìn vợ mình, trong lòng rất khó chịu.
Tối hôm qua anh làm chuyện co lỗi với cô, nhưng mà cô ấy không nghi ngờ anh chút nào, ngã bị thương cũng không trách anh, còn giúp anh tránh khỏi một lần lên lớp của Vũ Đồng.
Nghiên Nghiên, anh có lỗi với em.
Cung Thiếu Dương rất áy náy, đau lòng không thôi.
Anh ấy là bác sĩ, biết nếu cơ thể của Trần Nghiên Nghiên nhiễm lạnh thì không tốt đến mức nào.
Đều do anh, sao anh lại uống say được chứ?
Tô Vũ Đồng nghe Trần Nghiên Nghiên nói vậy bèn nhìn về phía Cung Thiếu Dương nói: “Thiếu Dương sau này không được phép làm như vậy nữa!”
Cung Thiếu Dương đang rất hổ thẹn với Trần Nghiên Nghiên nên anh ấy ngay lập tức đáp: “Tôi cam đoan.”
Anh ấy là bác sĩ, bình thường không uống rượu, lần này là vì đầy tháng Lạc Lạc cho nên anh mới uống nhiều như vậy.


Đây chính là một vết sẹo cả đời không phai được, như nhắc nhở anh không được phép uống nữa.
Thấy thái độ nhận sai của anh cũng không tệ lắm, Tô Vũ Đồng cũng không nói anh nữa, đau lòng hỏi Trần Nghiên Nghiên: “Đầu còn đau không?”
Mặc dù vết thương được cuốn bằng gạc, nhưng mà khó có thể che giấu được vết sưng.
Ngã từ trên xe điện xuống, nghĩ lại còn khiến cô ấy thấy sợ hãi, may mà không rơi xuống mấy cái cống.
Trần Nghiên Nghiên thấy Tô Vũ Đồng không còn trách Cung Thiếu Dương nữa thì cười nói: “Chỉ cần không đụng tới miệng vết thương là không đau, vết thương ngoài da chỉ cần băng bó lại thôi, tiêu viêm xong thì không còn vấn đề gì nữa rồi.”
Nghe cô ấy nói không còn vấn đề gì lớn, lúc này Tô Vũ Đồng mới yên tâm hỏi: “Nếu không còn chuyện gì quan trọng thì chúng ta tới phòng khám riêng của Cung Thiếu Dương đi.”
Ở phòng khám của nhà mình cũng thoải mái hơn một chút, vừa chăm sóc được trẻ con vừa có thể nấu đồ ngon bồi bổ cho cô ấy.
Trần Nghiên Nghiên cười khẽ: “Tớ cũng nghĩ vậy.”
Một đêm không thấy Lạc Lạc, cô không quen được, bây giờ trong đầu cô toàn là Lạc Lạc.
Không biết con bé có ngoan không, có đòi bố mẹ không.
Bây giờ Cung Thiếu Dương muốn chăm sóc thật tốt cho Nghiên Nghiên, rồi giúp cô điều dưỡng thân thể thật tốt, để đền bù lỗi lầm mà anh ấy gây ra.
“Ừm.”
Trần Nghiên Nghiên gật đầu với anh ấy.
Tô Vũ Đồng đưa Trần Nghiên Nghiên về phòng khám của Cung Thiếu Dương, đòi ở cùng cô ấy đến trời tối mới chịu đi về với Mộ Diệc Thần.
Bà Mộ trông thấy họ về thì cười nói: “Hai đứa về rồi à.”
Hai người thấy bà Mộ có vẻ rất vui mừng nên liếc nhau một cái rồi cũng cười ngồi xuống.
Tô Vũ Đồng hỏi: “Mẹ, mẹ gọi bọn con về là có chuyện gì muốn nói sao?”
Nếu không có chuyện gì thì bà ấy đã đi nghỉ từ lâu rồi.
Bà Mộ cười lấy ra một cái thiệp đỏ, nói: “Thời gian hôn lễ của hai đứa, mẹ đã nhờ thầy xem kĩ rồi.

Hai đứa xem đi.” Nói xong bà đưa thiệp mời cho cả hai.

Tô Vũ Đồng nhận lấy thiệp rồi lật ra xem.

Mộ Diệc Thần cũng xích lại gần xem cùng.
Tô Vũ Đồng xem xong thì nhíu mày nói: “Âm lịch là mười tám tháng mười, còn có hơn bốn mươi ngày để chuẩn bị.”
Đương nhiên là bà Mộ hiểu Tô Vũ Đồng đang suy nghĩ gì, bà nói: “Vũ Đồng à con yên tâm, mẹ hỏi bác sĩ rồi, một tháng nữa là ông nội con có thể xuất viện, có thể tham gia được đám cưới của con.”
Bọn họ làm hôn lễ của cả đời nên đương nhiên sẽ muốn riêng tư hơn.
Tô Vũ Đồng nghe bà Mộ nói còn một tháng nữa là ông nội có thể ra viện, trong lòng kích động nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Lúc trước nếu không có bà ấy đưa ông nội ra nước ngoài thì cả đời này ông nội cũng chẳng nói chuyện được.
Mẹ chồng chính là quý nhân đáng giá nhất của cô.
Cô thật sự không biết mình có phúc gì mà gặp được mẹ chồng như thế này.
Bà Mộ thấy Tô Vũ Đồng vui vẻ như vậy, gương mặt cao quý nở nụ cười từ ái: “Đứa ngốc.

Con cảm ơn làm gì? Chúng ta là người một nhà mà, ông nội con có tham gia cù con là được rồi.
Có phụ huynh hai bên, có bạn bè tốt chúc phúc, hôn lễ này nhất định sẽ tốt đẹp.
Thực ra sau khi sinh, đến bây giờ cô vẫn luôn tưởng tượng không biết khi kết hôn, thì sẽ như thế nào.

Tưởng tượng bảy năm liền, cuối cùng cũng thành hiện thực, nên cô hơi kích động.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.