Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 376: 376: Có Manh Mối




Con gái của ông lão đang định dẫn ông đi gọi xe thì nghe thấy thông báo tìm người, sau khi nhìn màn hình lớn, cô ta lập tức bối rối, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Ông cụ thấy cô ta không đi nữa thì bình tĩnh đứng đấy, nhưng ông chợt cảm thấy kì lạ nên đưa mắt nhìn lên màn hình lớn, vừa nhìn một cái, đôi mắt của ông lập tức trợn tròn, ông gấp giọng nói: "Nhanh, chúng ta nhanh đến phòng phát thanh đi!"
Đúng là nghiệp chướng mà, sao mọi chuyện lại thành thế này!
Thì ra người phụ nữ kia không phải mẹ ruột của nó!
Lúc trước đứa bé đó ở ngay trước mắt ông, rõ ràng là ông có thể cứu lấy thằng bé mà!
Ông cụ tự trách vô cùng.

Trong lòng con gái của ông lão cũng rất áy náy, cô ta vội vàng "Vâng!" một tiếng rồi nhanh chóng đỡ ông cố đi đến phòng quảng cáo.

Cô ta không ngờ được tất cả những gì đứa bé kia nói đều là sự thật!
Giờ bà ta cảm thấy rất khó chịu khi nhớ lại cảnh đứa bé đó cầu cứu mình.

Sau nhiều lần rẽ cua, bọn họ đi tới phòng phát thanh, nói với nhân viên công tác ở đó tin bọn họ có đứa bé.

Nhân viên công tác của phòng phát thanh nghe xong thì vội vàng gọi điện thoại liên hệ An Nam, người phụ trách chi nhánh công ty Hoa Thịnh ở Du Châu.

An Nam nhận được tin có tin tức của Niệm Niệm thì lập tức chạy tới phòng phát thanh.

Sau khi anh ta gặp ông lão và con gái của ông, anh ta kích động hỏi: "Xin chào, tôi nghe nói hai người có tin tức của cậu chủ nhà chúng tôi, có phải thật vậy hay không?"
Anh ta nhất định phải xác nhận lại, nếu manh mối bị sai thì sẽ rất đáng sợ.


Nghe thấy An Nam gọi thằng bé đó là thiếu gia, ông cụ và con gái mình đều ngẩn người ra, ông hỏi: "Cậu chủ? Ý của cậu là tên nhóc vừa mới hiện trên màn hình đấy à?"
Chỉ có những người rất giàu có ở tầng lớp thượng lưu mới có thể được gọi bằng danh xưng cao quý như thế
An Nam không biết vì sao ông cụ lại giật mình, anh ta vội nói: "Đúng vậy, cậu chủ của chúng tôi là con trai độc nhất của Tổng giám đốc Mộ của tập đoàn Hoa Thịnh, nếu thông tin hai người cung cấp là thật thì sẽ được thưởng một số tiền lớn.

"
Giờ anh ta đã biết rõ tung tích của thái tử gia nên vội vàng nói cho bọn họ biết, để họ nhanh chóng cung cấp thông tin.

"Tập đoàn Hoa Thịnh!"
Con gái của ông lão cũng là thành phần tri thức, cô biết tập đoàn Hoa Thịnh giàu mạnh đến mức nào, giờ phút này cô ta cảm thấy hối hận đến xanh ruột.

Nếu lúc đó cô ta nghe lời bố mình, để đứa nhỏ ở lại thì không chỉ là tiền thưởng, đến cả sắp xếp cho cô ta một công việc ở Hoa Thịnh cũng là chuyện rất tốt rồi.

Chỉ tiếc là cô ra đã vứt bỏ cơ hội này rồi! Bây giờ trong lòng cô ta vừa tự trách vừa hối hận.

Đúng là người ngu không thể sống sót được!
Ông cụ không phải là người tham tiền, nghe An Nam nói xong, ông lập tức trả lời: "Lúc ở trên xe lửa tôi đã gặp đứa bé đó, nó còn cầu cứu tôi nữa, nhưng có một người phụ nữ luôn miệng nhận mình là mẹ đứa nhỏ, cô ta còn vờ dạy dỗ thằng bé nữa, chúng tôi đã bị cô ta gạt rồi, tôi nghĩ nhất định là đứa bé đó đã bị cô ta bắt đi.

"
An Nam nghe thấy Thái tử gia nhà họ bị một người phụ nữ mang đi, anh ta lo lắng, vội vàng hỏi: "Ông có thể miêu tả ngoại hình của người phụ nữ đó được không?"
Ông cụ gật đầu, vì Lý A Hoa vờ đánh Niệm Niệm ngay trước mặt ông nên ông vẫn còn nhớ rõ cô ta, ông ấy lập tức nói với An Nam: "Cô ta khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, hơi mập, tóc xoăn, ngắn, gương mặt trông có hơi gian manh, cô ta mặc một chiếc váy màu xanh da trời.

"
Giờ nhớ lại đứa bé bị người phụ nữ đó đánh đau như vậy, trong lòng ông lão vô cùng khó chịu.


Ông chỉ hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng tìm được đứa bé đó.

An Nam ghi chép lại lời của ông rồi lập tức liên hệ với cảnh sát, sau đó miêu tả dáng người của Lý A Hoa thành một bản tin, rồi anh ta bảo mọi người dựa theo miêu tả tìm kiếm xung quanh nhà ga.

"Này cậu, đây là số điện thoại của tôi, nếu cậy tìm được thằng bé thì nói cho tôi biết một tiếng.

"
Ông cụ lấy giấy bút ra viết một dãy số đưa cho An Nam.

An Nam nhận lấy số điện thoại ông cụ viết, nói: "Ông à, nếu tìm được cậu chủ nhỏ nhà tôi thì tôi nhất định sẽ gọi cho ông đến lấy tiền thưởng.

"
Chỉ mong có thể nhanh chóng tìm được, chỉ mong thông tin ông lão cung cấp là thật.

Đây chính là mệnh lệnh của ông chủ, anh ta nhất định phải làm tốt chuyện này.

Ông lão lắc đầu: "Cậu trai này, tôi không cần tiền, tìm được đứa bé đó thì nói cho tôi biết một tiếng là tốt lắm rồi.

"
Trong lòng ông lão cảm thấy rất hổ thẹn, ông thân là một giáo viên về hưu lại để một đứa nhỏ bị bắt cóc ngay dưới mí mắt mình, trong lòng ông thật sự cảm thấy rất khó chịu.


An Nam nghe ông lão nói mình không cần tiền thì trong lòng rất kinh ngạc, anh ta nói: "Ông cụ, ông yên tâm, đợi khi tìm được cậu chủ, tôi nhất định sẽ nói với ông.

"
Ông ấy không cần tiền, xem ra tin tức này là thật rồi!
"Vậy thôi tôi về đây.

"
Ông cụ nói xong rồi bảo con gái đỡ mình đi ra ngoài.

Sau khi ông lão rời đi, An Nam nhận được cuộc gọi của Tiểu Dương: "An Nam, đã tìm thấy cậu chủ Niệm Niệm chưa?"
Bọn họ vừa mới xuống máy bay, thấy bộ dạng khó chịu nôn nóng của Tô Vũ Đồng thì vội vàng gọi sang để hỏi.

An Nam không dám nói dối, anh ta lập tức thuật lại hết những lời ông lão vừa nói cho Tiểu Dương nghe.

Tiểu Dương nghe thấy có thể cậu chủ đã bị bắt cóc, trái tim như bị bóp nát, anh ta lập tức báo lại với Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng, Tô Vũ Đồng nghe thế thì cảm thấy mình như sắp sụp đổ.

Cô đã từng bị bọn buôn người bắt cóc, cũng biết bọn buôn người là một đám điên, bọn họ không có chút lòng nhân từ nào cả, Niệm Niệm rơi vào trong tay bọn họ thì nhất định sẽ phải chịu khổ.

Mộ Diệc Thần đau lòng khi thấy bộ dạng đau khổ thừa sống thiếu chết, anh ôm cô vào trong ngực, an ủi: "Vũ Đồng, em không nên suy nghĩ lung tung, dù có phải mò kim đáy biển, anh cũng sẽ đưa Niệm Niệm trở về.

"
Niệm Niệm là con của bọn họ, dù thằng bé ở đâu đi chăng nữa thì anh cũng sẽ tìm được.

"Diệc Thần, em muốn đến xem nhà ga Du Châu!" Tô Vũ Đồng đưa đôi mắt sưng đỏ của mình lên nhìn Mộ Diệc Thần, nói.

Cô thật sự hi vọng lời ông lão nói là giả, hi vọng Niệm Niệm không hề bị bắt cóc, thằng bé chỉ đang trốn thôi, cô đến thì nhất định sẽ tìm thấy nó.


"Được!"
Mộ Diệc Thần hiểu được tâm trạng của cô, anh đưa cô đến cửa máy bay.

Biết tin Tô Vũ Đồng muốn đến nhà ga Du Châu, Tiểu Dương lập tức
gọi điện thoại liên hệ sân bay, để bọn họ chuẩn bị cho tốt.

Ngồi trên chiếc xe Lincoln phiên bản dài của công ty, Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần cùng nhau đi về phía nhà ga Du Châu.

Niệm Niệm vẫn luôn trốn trong gầm giường không dám di chuyển, sau khi ở bên ngoài yên tĩnh lại, bé mới dám bò ra.

Bên trong khoang tàu trống rỗng, cửa đã bị khóa lại, cửa sổ cũng mở không ra, cậu bé đi vòng vòng khắp nơi, sau khi tìm được nước và một túi bánh mì trong tủ bếp ở toa ăn uống, cậu bé lập tức ngồi tại chỗ ăn luôn.

Bây giờ cậu bé không đi ra ngoài được, không tìm được chú cảnh sát nào, cũng không liên lạc được với bố mẹ, chuyện cậu bé có thể làm bây giờ chính là chờ đợi, đợi đến khi có người mở cửa toa tàu là bé có thể đi ra.

Niệm Niệm ăn bánh mì và uống nước xong thì trở về toa giường nằm.

Tô Vũ Đồng đi vào nhà ga, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Mộ Diệc Thần không cản cô lại, anh biết cô cần xác định lại nên vẫn đi theo cô.

Cô đi đâu thì anh theo tới chỗ đó.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ánh mắt của ông chủ nhà mình dịu dàng như vậy, nhường nhịn một người phụ nữ đến thế, anh ta tò mò hỏi Tiểu Dương: "Rốt cuộc thiếu phu nhân nhà chúng ta là ai vậy?"
Sao cô có thể biến ông chủ lạnh lùng của bọn họ thành ra thế này được!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.