Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 42: Chương 42




Rất ít người có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Mộ Diệc Thần, thấy anh trong thời gian ngắn ngủi lại thay đổi tâm trạng đến mấy lần, nét cười của Cung Thiếu Dương càng sâu, nhưng không hề nói thẳng ra, mà hỏi một câu: “Tuần trước sau khi Niên Niên xuất viện, anh vẫn không đưa thằng bé quay lại kiểm tra lần nữa, thằng bé tình hình dạo này thế nào?”
Nghe Cung Thiếu Dương nhắc đến Niên Niên, sắc mặt Mộ Diệc Thần có chút dịu đi, nói: “Tình hình có thể coi là ổn định.


Cung Thiếu Dương nghe xong nói: “Mới về một lô thuốc, nghe nói hiệu quả lâm sàng không tồi, anh rảnh thì đưa thằng bé qua xem thử.


Nghe thấy có thuốc mới, ánh mắt Mộ Diệc Thần hơi động đậy, đáp một tiếng “Ừm!”
Sau khi Cung Thiếu Dương đi, Mộ Diệc Thần cũng rời khỏi, Tô Vũ Đồng một mình ngủ trong phòng khách của nhà anh, đến nửa đêm thì tỉnh lại.

Nhìn thấy bản thân đang ngủ ở phòng khách, cô kích động từ giường bò xuống, nhanh chóng chạy ra cửa.

Tìm đứa con, cô phải đi tìm con.

Trên tầng đi lung tung tìm một vòng, cô không phát hiện ra thứ gì, lập tức xuống tầng một.

Cô men theo cầu thang chạy thẳng xuống tầng, nhưng không ngờ lại bị sét đánh trước mặt.

Châu Lệ Đồng không biết từ khi nào đã thay một chiếc váy rất gợi cảm, lúc này cùng với Mộ Diệc Thần hai người đang ôm ấp, quấn quýt lấy nhau, anh anh em em.

Tiếng Tô Vũ Đồng xuống dưới tầng, đánh động đến hai người bọn họ, hai người liền đưa mắt nhìn cô.

Đụng mặt tại trận, Tô Vũ Đồng cười ngượng ngùng: “Xin lỗi, làm phiền hai vị rồi, bây giờ tôi về phòng ngay, hai người tiếp tục đi.



Tối nay cô sao vậy, số kiểu gì, sao toàn gặp phải Mộ Diệc Thần.

Trong lòng Tô Vũ Đồng sắp bực chết rồi.

“Đứng lại!”
Chân Tô Vũ Đồng vừa nhấc bước, giọng nói lạnh lẽo của Mộ Diệc Thần vang lên, cả người cô liền căng thẳng, hoàn toàn không muốn quay lại.

Nhìn biểu cảm không tự nhiên trên mặt cô, sắc mặt của Mộ Diệc Thần trở nên u ám một lần nữa: “Cô đã tỉnh rồi, vậy thì nói xem, cô đột nhập vào nhà tôi rốt cuộc muốn làm gì? Thời hạn một phút, quá giờ tôi sẽ bảo người đưa cô đến đồn cảnh sát!”
Khả năng ứng biến của người phụ nữ này cực tốt, anh không thể để cô có thời gian suy nghĩ.

Một phút!
Vượt quá còn bị đưa đến đồn cảnh sát!
Trong lòng Tô Vũ Đồng liền chán nản.

Nhưng để không bị đưa đến đồn cảnh sát, cô vẫn phải nắm bắt thời gian, bắt đầu ăn nói bừa bãi: “Tổng giám đốc Mộ, tôi vừa mới đi làm, trong tay chưa có tiền, vì cuộc sống nên nhờ người bạn làm y tá trong bệnh viện, tìm cho tôi một vị trí cấp cứu vào ban đêm.

Tối hôm nay sở dĩ tôi đến nhà anh, hoàn toàn là vì xảy ra nhiều sự cố, đồng nghiệp của tôi lôi bệnh nhân đi rồi, quên mất tôi, tôi đợi cả nửa ngày bọn họ cũng không quay lại, tôi đói bụng, liền trèo vào nhà anh, chính là muốn tìm chút gì để ăn, sau đó gặp phải anh, bị dọa tụt đường huyết ngất xỉu.


Sắc mặt Tô Vũ Đồng bình tĩnh, dùng tốc độ nhanh nhất nói hết ra, sau đó dùng bộ mặt thản nhiên nhìn Mộ Diệc Thần, trong lòng lại căng thẳng muốn chết.

Nghe xong lời cô nói, Mộ Diệc Thần chưa lên tiếng, Châu Lệ Đồng đã nói: “Lucas, cô ta không phải người hôm đó chụp ảnh em sao? Cô ta có thể chụp em một lần, thì sẽ có lần thứ hai, anh mau xem xem trên người cô ta có máy chụp hình không.



Mộ Diệc Thần là người có vợ chưa cưới, cô là nữ ngôi sao nổi tiếng, chỉ cần chuyện của bọn họ bị truyền ra ngoài, vậy thì sẽ mang đến cho cô rất nhiều phiền phức.

Mục tiêu của cô ta là ngôi sao tầm cỡ quốc tế, cô ta không muốn có bất cứ vụ tai tiếng không tốt nào truyền ra ngoài.

Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng bất an của Châu Lệ Đồng, Mộ Diệc Thần dùng ánh mắt yên tâm nhìn cô ta “Đồng Đồng em yên tâm đi, anh tuyệt đối không để cô ta làm bậy.

” Nói xong lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Tô Vũ Đồng: “Mang máy ảnh giao ra đây!”
Tô Vũ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng đều coi cô là người săn tin, vội vàng cởi bỏ chiếc áo khoác trên người ra, sau đó ra sức nhảy lên mấy cái, nói: “Tổng giám đốc Mộ, đừng nói lag máy ảnh, ngay cả điện thoại tôi cũng không mang theo, tất cả đồ đạc của tôi đều để trên xe cấp cứu rồi.


Ánh mắt Mộ Diệc Thần hơi lạnh, nói: “Vậy sao, vậy bây giờ cô mang điện thoại tôi qua đây, gọi cho đồng nghiệp cô đến đón!”
Tô Vũ Đồng nghe lời Mộ Diệc Thần, lập tức trả lời: “Tôi không nhớ số điện thoại của bọn họ!”
Nghe được câu trả lời của cô Mộ Diệc Thần lạnh lùng nói: “Vậy sao? Vậy tự gọi cho cô đi!”
“Ô!”
Tô Vũ Đồng biết, nếu cô không gọi, thì tối nay cô nhất định sẽ không xong với Mộ Diệc Thần, cho nên nhận lấy điện thoại của anh, gọi vào điện thoại mình.

Bên đó, Nghiên Nghiên đợi Tô Vũ Đồng đến nửa đêm, sốt rột không chịu được, sớm đã không ở trên xe nữa, mà đi khắp nơi tìm cô, nên điện thoại cô không gọi được.

Bỏ điện thoại của Mộ Diệc Thần xuống, Tô Vũ Đồng hít một hơi, cố làm ra vẻ đáng thương nói: “Tổng giám đốc Mộ, đồng nghiệp của tôi có thể là tan làm rồi, điện thoại tôi không có ai nghe, tối nay có lẽ phải làm phiền rồi.


Cô không dễ gì mới trà trộn được vào đây, cô còn chưa tìm được con, vì vậy không thể đi.


Mộ Diệc Thần không thèm đếm xỉa đến cô, liền gọi một tiếng: “Tiểu Phương!”
Vệ sĩ canh bên ngoài Tiểu Phương nghe thấy sếp gọi anh, nhanh chóng chạy vào, “ Tổng giám đốc Mộ, có gì căn dặn?”
Mộ Diệc Thần ra lệnh nói: “Lập tức ném cô ta ra khỏi biệt thự của tôi.


Tô Vũ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần muốn ném cô ra ngoài, liền đưa mắt nhìn Châu Lệ Đồng: “Cô Châu, bạn bè trên mạng đều nói cô là một thiên thần rất tốt bụng, cô nhất định sẽ không thấy chết mà không chứ đúng không ạ? Tổng giám đốc Mộ không cho tôi ở lại, hay là cô cho tôi ở lại một đêm đi? Ở hầm để xe cũng được.


Đã không thể dùng cách thông thường để đạt được mục đích, cô chỉ còn có thể dùng chiến thuật đi đường vòng.

Mộ Diệc Thần quan tâm Châu Lệ Đồng như vậy, lại nhất mực cho rằng mình sẽ gây hại cho cô ta, vậy thì cô sẽ nắm vào điểm này cược một phen, cược anh ta nhất định sẽ vì Châu Lệ Đồng giữ cô lại.

Trong lòng Châu Lệ Đồng đương nhiên rất không muốn đồng ý với Tô Vũ Đồng, nhưng cô ta rất coi trọng danh tiếng của bản thân, nghe Tô Vũ Đồng nhắc đến cộng đồng mạng, cô ta tất nhiên sợ cô ta không cho Tô Vũ Đồng ở lại, cô sẽ lên mạng nói linh tinh.

Dù sao cô từng chụp trộm mình, mấy bức hình đó cô đã xóa sạch sẽ chưa, cô ta cũng không biết.

Nhỡ tối nay cô thực sự xảy ra chuyện gì, cô đem hình đăng lên, vậy mình không phải cũng xong luôn à?
Cân nhắc một chút lợi và hại, cô ta quyết định không thể mạo hiểm, cho cô ở lại, thế là tỏ ra vô cùng thân thiện: “Được rồi, vậy đến nhà tôi ở một đêm đi.


Nhưng chỉ một đêm thôi, cô ta sẽ không để người khác thấy cô, tuyệt đối không thể để cô làm bậy.

“Không được!”
Lời cô ta vừa nói, liền gặp phải sự phản đối kịch liệt của Mộ Diệc Thần.

Trong lòng anh, Châu Lệ Đồng từ nhỏ đã dịu dàng ngây thơ lại tốt bụng, vốn không phải là con nhà giàu có, đối thủ của cô ta là Tô Vũ Đồng, một người phụ nữ nhiều mưu mô lớn lên trong sự lừa gạt lẫn nhau.


Anh không tin Tô Vũ Đồng, anh không thể đem tương lai của Châu Lệ Đồng ra làm trò đùa được.

Thấy anh phản đối, Châu Lệ Đồng nở nụ cười ngây thơ thánh thiện: “Lucas, không sao đâu, cô ấy không phải hổ báo gì, chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi mà.


Mộ Diệc Thần luôn rất chiều Châu Lệ Đồng, thấy cô ta đã quyết định giữ lại Tô Vũ Đồng thì biết là không thể thay đổi ý cô ta, thế là đưa mắt nhìn lại Tô Vũ Đồng, trong lời nói mang sự đe dọa: “Nếu cô vẫn muốn ở lại Hoa Thành, tối nay hãy ở đây, không được đi đâu!”
Nếu đến cuối cùng cô buộc phải ở lại, thì cũng phải ở dưới tầm mắt anh.

Tô Vũ Đồng vốn muốn ở lại nhà Mộ Diệc Thần, nghe thấy lời anh nói, cô đương nhiên rất vui vẻ, nói với Châu Lệ Đồng: “Cô Châu, tôi thực sự rất muốn đến nhà cô, nhưng tôi là nhân viên của Hoa Thành, phải nghe lời sếp, cảm ơn cô, tôi về phòng trước đây, không làm phiền hai người nữa.


Tô Vũ Đồng nói xong sợ Mộ Diệc Thần đổi ý, lập tức quay người nhanh chóng lên tầng.

Cô nghĩ kĩ rồi, lúc nửa đêm cô sẽ lại ra ngoài, tìm kĩ một lượt.

Thấy Tô Vũ Đồng ở lại như vậy, trong lòng Châu Lệ Đồng tất nhiên không đồng ý, nhưng cô ta có thể nói gì chứ, chỉ có thể mỉm cười với Mộ Diệc Thần, để tỏ ra cô ta rất hiền lành.

Mộ Diệc Thần thấy cô ta lương thiện như vậy, cười âu yếm với cô ta, nói: “Ngày kia là cuối tuần, anh muốn đưa Niên Niên đến chỗ Thiếu Dương một chuyến.


Nghe đến cái tên Niên Niên, tay cầm thìa của Châu Lệ Đồng liền khựng lại, nhưng cô ta rất nhanh lấy lại trạng thái bình thường, nói: “Em đi cùng anh, em luôn bận rộn, đã rất lâu chưa gặp Niên Niên rồi.


Bà Mộ đã từng nói ai có thể có được sự yêu mến của Niên Niên, người đó sẽ là cô chủ Nhà họ Mộ, cho nên cô ta tuyệt đối không thể bỏ qua bất kì cơ hội nào.

Mộ Diệc Thần nghe cô ta nói muốn đi cùng, đương nhiên rất vui, nói một chữ: “Được!”
Thấy anh đồng ý, Châu Lệ Đồng nói: “Đợi Niên Niên khỏe chút, chúng ta đi Pháp chơi một chuyến được không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.