Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 426: 426: Tương Phùng Nhưng Không Nhận Ra




Tô Vũ Đồng như rơi xuống hầm băng, nhưng bố mẹ San Ni lại rất vui, bọn họ nói rằng, mặc dù đã không gặp nhau ba năm, nhưng mà họ làm sao có thể nhận sai con gái của mình chứ.

Nhìn thấy Tô Vũ Đồng đứng ngây ngốc ra đó, mẹ San Ni nói: “San Ni, lần này trở lại con nên tin tưởng con chính là con gái của chúng ta đi?”
Tô Vũ Đồng kích động trả lời: “Không đúng, kết quả giám định này tuyệt đối là giả, tôi muốn đi tìm người của trung tâm giám định để hỏi cho rõ ràng!”
Bố San Ni nhìn thấy Tô Vũ Đồng đang làm loạn lên, thì nghiêm khắc kéo lấy tay cô, nói: “San Ni, đủ rồi, đây là trung tâm giám định tốt nhất ở El Salvador rồi, bọn họ làm sao có thể làm sai được chứ, con nói cho bố biết con là nhóm máu AB Rh- đúng không?”
Cách đây mấy ngày bọn họ có đưa cô đi khám bệnh, bác sĩ có xét nghiệm máu cho cô, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm sai.

Tô Vũ Đồng đáp lại: “Đúng vậy, nhưng cùng một nhóm máu cũng không có nghĩa rằng tôi là con gái của hai người!”
Mặc dù máu gấu trúc rất hiếm, nhưng cũng không phải không tìm được!
“San Ni, con gái yêu quý, mẹ cầu xin con đừng từ chối bố mẹ nữa, ngoan, chúng ta cùng về nhà được không? Bố con sẽ lái xe.

” Mẹ San Ni sợ cô kích động sẽ làm bệnh tình thêm nghiêm trọng, vội vàng dỗ dành cô.

Nghe lời của vợ mình nói, thì bố San Ni liền nhanh chóng đi lấy xe.

Tô Vũ Đồng muốn nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng nghĩ tới khi cô bỏ trốn mà không có giấy tờ thì cũng không thể rời khỏi đây được, thế nên cô cùng họ về nhà trước, chờ quay về lấy được giấy tờ của San Ni rồi rời đi cũng không muộn.

Cứ như vậy cô lên xe của bố mẹ San Ni, cùng bọn họ trở về nhà.

Buổi tối, nhân lúc bọn họ ngủ say rồi, cô bắt đầu lục lọi khắp nơi để tìm giấy tờ của San Ni.


Sau khi tìm thấy cô lập tức trở lại phòng của San Ni, cô lấy con heo đất tiết kiệm của San Ni ra, nói: “San Ni, xin lỗi cô, mượn giấy tờ của cô và tiền tiết kiệm của cô để cứu nguy, sau này tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần.


Bố mẹ San Ni dù cho có khó khăn đến mức nào cũng sẽ không lấy tiền tiết kiệm của San Ni, bây giờ lại bị cô lấy làm tiền lộ phí, trong lòng cô rất tiếc nuối.

Nhưng Tô Vũ Đồng thật sự không còn cách nào khác nữa!
Không làm sáng tỏ được chuyện bản thân tại sao lại biến thành thân phận của San Ni, đối với cô và San Ni mà nói đều rất rắc rối.

Tô Vũ Đồng sắp xếp lại giấy tờ và tiền cẩn thận, rồi đi qua phòng bố mẹ San Ni trộm chìa khóa, ra khỏi nhà San Ni cô đón xe đi sân bay, mua một tấm vé về nước.

Bởi vì El Salvador không có máy bay trực tiếp bay đến Giang Thành, Tô Vũ Đồng buộc phải đi chuyển tuyến.

Ngồi ở sân bay tới sáu giờ rưỡi sáng, cô lên máy bay, cộng thêm thời gian đổi chuyến bay, tới bốn giờ chiều ngày thứ tư cô mới về tới Giang Thành.

Ở sân bay cô nhìn thấy Thôi Chân Hi và Cung Thiếu Vũ, bọn họ đang từ lối ra đi ra, bên ngoài rất nhiều người hâm hâm mộ vây quanh bọn họ, cô lập tức chạy đến đó.

“Chúng tôi đã đến từ rất sớm mới đứng được ở chỗ này, cô chen cái gì mà chen chứ, tránh ra!”
Những người hâm mộ cuồng nhiệt đều muốn đến gần hơn để ngắm thần tượng của họ, họ đều không nguyện ý để Tô Vũ Đồng đi qua, từng người từng người chen nhau đẩy cô về phía sau cùng.

Tô Vũ Đồng lo lắng, nhìn theo Chân Hi và Thiếu Vũ sắp rời đi, cô không quan tâm nữa bất chấp hét lên: “Thôi Chân Hi!”
Trong đám người, Thôi Chân Hi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Vũ Đồng, dây thần kinh buông lỏng bấy lâu nay trong đầu cô ấy lập tức căng thẳng, xoay người nhìn xung quanh.


“Ai da, cô chủ của tôi ơi, chúng ta còn phải nhanh đi quảng cáo nữa, em còn không mau đi nhanh lên, fans càng ngày càng nhiều, tới lúc đó em sẽ bị vây kín luôn đó, đi nhanh lên nhanh lên!”
Kiệt Sâm nhìn thấy Thôi Chân Hi không đi nữa, liền nhanh chóng thúc giục.

Thôi Chân Hi không nhìn thấy Tô Vũ Đồng, có chút thất vọng quay đầu, cùng Cung Thiếu Vũ và Kiệt Sâm bước đi.

Tô Vũ Đồng nhìn thấy Chân Hi rời đi, hốc mắt cô chua xót, cô rơi nước mắt.

Lúc này có hai người phụ nữ trung niên qua đường, chua ngoa lẩm bẩm một câu: “Thanh niên bây giờ thật là não tàn, không nghĩ tới bố mẹ của mình mà còn chạy tới đây theo đuổi ngôi sao, bố mẹ tụi nó bệnh đau không thấy tụi nó khóc, ngôi sao không để ý tới thì tụi nó lại khóc!”
Tâm trạng lúc này của Tô Vũ Đồng đang rất tồi tệ, cô không còn tâm trạng đâu mà đi so đo với lời bọn họ nói.

Nước mắt cô lăn dài, rõ ràng lúc nãy Thôi Chân Hi có nhìn thấy cô, nhưng lại không nhận ra cô!
Tô Vũ Đồng nhìn vào cửa kính thủy tinh của sân bay đang phản chiếu hình dáng của mình hiện tại, trái tim cô tan vỡ.

Ông trời ơi sao ông lại hành hạ tôi như thế này!
Ở sân bay khóc một trận, cuối cùng thì tâm trạng của Tô Vũ Đồng cũng bình tĩnh lại.

Cô không thể tiếp tục như thế này, cô không thể để người hại cô đắc ý, người đó đã trăm phương ngàn kế muốn xóa sổ cô khỏi thế gian này, cô lại cứ một mực muốn trở lại làm chính mình!
Nghĩ tới đây, cô đi ra khỏi sân bay, bắt một chiếc xe đi thẳng tới nhà họ Mộ.

Dù ngoại hình của cô đã thay đổi, nhưng huyết thống thì không thể thay đổi, Niệm Niệm chính là bằng chứng cuối cùng của cô.


Xuống xe, Tô Vũ Đồng đi thẳng theo hướng đến nhà họ Mộ, nơi đây lúc này đang rất náo nhiệt, trong sân nhà được trang trí đẹp mắt, âm nhạc du dương, khách khứa từng nhóm ba người cùng nhau nâng ly nói cười vui vẻ.

Tô Vũ Đồng ăn mặc rất bình dân, lại để mặt mộc, vệ sĩ đứng ở cửa thấy cô đi tới liền chặn cô lại: “Cô à, vui lòng đưa ra thiệp mời.


Tô Vũ Đồng hơi ngây người, vươn tay sờ mặt của mình, nói: “Tôi là họ hàng xa của má Lưu, hôm nay tôi tới đây để giúp đỡ.


Vệ sĩ nghe lời cô nói liền trả lời: “Là như vậy à, vậy cô vào đi, cô đừng đi vào bằng cửa chính, cô đi vào bằng đường cửa phụ bên kia, hôm nay là sinh nhật của bà chủ của chúng tôi, nhất định phải làm cho tốt đó.


Tô Vũ Đồng nghe lời của người vệ sĩ liền nhớ lại hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của mẹ chồng.

Cô gật gật đầu, rồi đi vào bên trong.

Đối với nhà họ Mộ cô hoàn toàn quen thuộc, từ cửa phụ đi vào, tìm được một bộ đồ của người giúp việc liền mặc vào, cô cầm một cái đĩa đi khắp nơi tìm Mộ Diệc Thần.

Tìm một vòng lớn trong dàn khách khứa, cô vẫn không tìm thấy Mộ Diệc Thần, chỉ nhìn thấy bà Mộ và Niệm Niệm.

Tám tháng không gặp, bà Mộ vẫn trước sau như một vô cùng quý phái và thanh lịch, bà ấy lịch sự trả lời lại từng người khách chào hỏi với mình.

Niệm Niệm đã cao lên rất nhiều, ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà Mộ, trên mặt đã không còn nụ cười trước kia, cả người khí chất lạnh lùng, giống như dáng vẻ cô vừa quen biết năm đó.

Thấy cậu bé như vậy, trong lòng Tô Vũ Đồng cảm xúc lẫn lộn, đang nghĩ xem có cần đi qua đó nói chuyện với cậu không thì một thân người bé nhỏ, nắm lấy góc áo của cô, giọng nói còn mùi sữa nói với cô: “Uống sữa, uống sữa!”

Tô Vũ Đồng cúi đầu nhìn, vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là Lạc Lạc, bởi vì cô bé lớn lên quá giống Cung Thiếu Dương.

Tô Vũ Đồng cúi người lấy một ly sữa dừa từ trong đĩa để bên cái miệng nhỏ hồng của cô bé.

Lạc Lạc nhìn thấy sữa, vui vẻ mở miệng: “Ừng ực ừng ực!” uống sữa.

Niệm Niệm nhìn thấy Lạc Lạc đang uống sữa, nói với bà Mộ một câu: “Bà nội, Lạc Lạc tới rồi, cháu đi chăm sóc em ấy.


Bà Mộ yêu thương nói: “Cháu đi đi.


Hơn tám tháng nay, cũng chỉ có Lạc Lạc là có thể đem lại cho cháu trai bà một chút vui vẻ, người làm bà nội như bà đương nhiên cũng hy vọng cháu mình có thể vui vẻ hơn.

Niệm Niệm nghe bà nội đồng ý, liền đi tới hướng Lạc Lạc và Tô Vũ Đồng đang đứng.

“Lạc Lạc!”
Tô Vũ Đồng đang đối lưng với Niệm Niệm, nghe được âm thanh của cậu bé, trái tim cô lập tức căng thẳng, cô chầm chậm quay đầu lại.

“Anh Niệm Niệm!” Lạc Lạc nghe được tiếng Mộ Niệm gọi cô bé liền nở nụ cười, không uống sữa nữa, bước chân nhỏ bé lẫm chẫm chạy về phía Niệm Niệm.

Toàn bộ ánh nhìn của Niệm Niệm đều hướng về Lạc Lạc, còn người lạ mặt như cô thì hoàn toàn không để ý.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.