Ngày Cố Mộng Diệp xuất viện thì cái tên Thẩm Tệ Phẩm cũng bị kết án tủ chung thân, mọi chứng cứ đều được đẩy lên hết người gã, mà gã cũng chẳng hề hay biết gì cho nên khi vừa tỉnh dậy trên giường bệnh, người đầu tiên gã thấy chính là những vị đồng chí cảnh sát đứng bên giường gã, kết án tù chung thân, khiến cho gã vừa mở mắt ra đã thêm một trận hôn mê bất tỉnh.
Cố Mộng Diệp ngồi trên xe Cố gia, bên trong xe có mẹ Tần Hà, cha Cố Cao Mục và người chị họ Cố Sầm Ngôn, không khí trong xe cũng chẳng có một chút căng thẳng nào vì người chị họ cạnh hắn luôn miệng nói chuyện và đưa thức ăn cho hắn ăn.
Mẹ Tần Hà bên cạnh thì đôi khi sẽ nói thêm vào còn bảo hắn có mệt hay không, nếu mệt thì có thể nghỉ ngơi một chút đừng gắng gượng quá.
Cũng chỉ có Cố Mộng Diệp trong xe là ngượng ngùng vô cùng chỉ sợ mình lộ ra sơ hở nào đó, mọi người trong xe sẽ biết ngay hắn không phải con trai bọn họ, nên hắn chỉ dám ừ hử gật đầu với những câu nói của chị họ bên cạnh, mãi cho đến lúc về được đến Cố gia thì mới thả lỏng được đôi chút.
Cố Tần Phong và Cố Độ Nhãn dù muốn ở nhà chơi với hắn, nhưng vì là chủ của tập đoàn nên không thể không đi làm, cha Cố Cao Mục cho người sắp xếp hành lý của Cố Mộng Diệp xong cũng dặn dò hắn đôi câu rồi bảo hắn về nghỉ ngơi, còn ông thì phải lên công ty giải quyết việc.
Tần Hà cũng ngại Cố Mộng Diệp đi đường mệt nên đã cho quản gia đưa hắn lên phòng nghỉ ngơi, còn bà thì vào nhà bếp nấu một ít cháo.
Cố Mộng Diệp vừa vào phòng thì có hơi kinh ngạc với cách bố trí trong căn phòng này, cảm thấy Cố Mộng Điệp này tính cách hoàn toàn trái ngược với hắn rất nhiều, nhìn căn phòng mang màu sắc u tối, một chút ánh sáng cũng chẳng lọt qua được căn phòng, mà bên trong cũng chẳng bố trí gì ngoài một cái giường và bàn ghế, bước vào căn phòng việc đầu tiên hắn làm đó chính là vén tấm rèm ra.
Ánh sáng bên ngoài nhanh chóng chạy vào căn phòng, làm sáng lên cả một thế giới tối đen, bên ngoài khung cửa sổ là một vườn hoa xinh đẹp đang thể hiện vẻ đẹp của chúng, Cố Mộng Diệp vừa nhìn là bên ngoài cửa sổ liền khựng lại vì khung cảnh quen thuộc này.
Trong trí nhớ năm đó của Cố Mộng Diệp cũng có một vườn hoa như vậy, nhưng khi đó là khi nào thì hắn không biết, chỉ là hắn cảm giác rất quen thuộc với khung cảnh bên ngoài này, có gắng nhớ lại thì cũng chẳng mò ra được bất cứ chuyện gì.
Cố Mộng Diệp nằm nghỉ ngơi một lát lại ngồi dậy từ trên chiếc giường màu đen, ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng, cảm xúc của hắn đối với ngôi biệt thự này phải dùng hai từ để miêu tả nó, chính là quen thuộc, phải chính là quen thuộc đến kì lạ, lúc vừa đến nơi hắn vậy mà lại không có bất kì cảm giác xa lạ mà lại là thân thuộc với ngôi nhà này vô cùng.
Vì muốn hiểu rõ hơn về cảm xúc kì lạ này của bản thân nên Cố Mộng Diệp đã đi ra khỏi phòng tìm chị họ Cố Sầm Ngôn để hỏi.
Đi dạo một vòng đã thấy người chị họ kia ở khuôn viên biệt thự, cô gái với mái tóc dài và đôi mắt to tròn sáng long lanh phía dưới dưới ánh nắng càng khiến cô xinh đẹp lộng lẫy, Cố Sầm Ngôn ngồi trên một cái ghế gỗ trên tay là một cuốn album cũ đang được cô lật đi lật lại xem đến là thích thú.
Cố Mộng Diệp đi đến gần nhìn mới biết những tấm ảnh cô đang xem là thành viên trong gia đình, Cố Sâm Ngôn thấy thằng em của mình vậy mà lại ở đây nên cũng thật cao hứng mà bảo hắn ngồi xuống rồi đưa album cho hắn xem.
Cố Mộng Diệp ngại ngùng cầm lấy rồi lật lại từ đầu xem, tấm ảnh đầu tiên của album là ảnh của một đại gia đình, từ trái sang chính là Cố Cao Mục khi còn trẻ kế bên ông là Tần Hà đang mỉm cười dìu dàng, một tay bà thì đỡ cái thai đã lớn đến thấy rõ của mình, dưới hai người là một cậu bé có khuôn mặt hao hao giống Cố Cao Mục cũng chính là Cố Tần Phong khi còn nhỏ, người anh này trong ảnh mặc một bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, khuôn mặt nghiêm trang giống cha mình nhìn thẳng vào ống kính, tiếp đó là một ông lão ngồi trên xe lăn đang mỉm cười dịu dàng ôm một đứa bé gái sơ sinh, bên tay trái của ông lão là hai căp vợ chồng trẻ và một cậu nhóc đang đứng nghiêm trang nhưng có phần dịu dàng hơn Cố Tần Phong rất nhiều.
Cố Sầm Ngôn chỉ vào đứa bé đang ở trên tay ông lão bảo đó là mình, rồi bảo người này chính là ông ngoại cũng là ông nội của hắn, Cố Đệ Nhất đã qua đời cách đây mấy năm trước, sau lại chỉ vào bụng của Tần Hà bảo là đây là hắn khi chưa ra đời.
Lật sang trang tiếp theo chính là hình ảnh của một đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong nôi, đứa trẻ nở nụ cười toe toét trông rất đáng yêu, đôi mắt màu nâu nhạt màu nhìn vào máy ảnh, Cố Mộng Diệp nhìn thôi cũng cảm thấy đáng yêu lây, cứ như một tiểu thiên thần vừa ra đời vậy.
Cố Sầm Ngôn chỉ vào đứa bé bảo đây là Cố Mộng Điệp khi vừa sinh ra, lúc cậu nhóc được sinh ra mọi người cả nhà ai ai cũng hào hứng vô cùng, ngay cả ông nội Cố Nhất Đệ còn cho tổ chức một bữa tiệc chào đón cậu ba ngày ba đêm để chúc mừng.
Lật sang trang tiếp theo chính là cảnh Cố Mộng Điệp đang chập chững biết đi được Cố Tần Phong và Cố Độ Nhãn luống cuống đi hai bên, trên khuôn mặt trẻ con của hai anh chàng đầy vẻ lo lắng, chỉ sợ đứa nhỏ sẽ té bất cứ lúc nào, mà tiểu Mộng Điệp trong ảnh thì đang cười khúc khích mà bước đi bập bẹ, lúc này đôi mắt màu nâu nhạt cũng bị nụ cười tươi đó che đi mất một nửa, giống như một vầng trăng lưỡi liềm vậy.
Cố Sầm Ngôn bên cạnh hắn than thở bảo.
"Thời gian sao mà trôi nhanh quá, mới đây thôi mà em đã lớn như vậy rồi, chẳng còn ngoan ngoãn đáng yêu như hồi đó nữa, mà trở thành một tiểu thiếu gia xinh đẹp khó quản".
Cố Mộng Diệp đỏ mặt ngượng ngùng tuy người bị nói không phải là hắn, vì thế vội lật sang những tấm khác, ngoài ảnh của tiểu Mộng Điệp ra thì còn có những bức ảnh của ba người anh chị này bên trong, đó là những bức ảnh khi cả ba đi học và tốt nghiệp ra trường, chỉ là khi hắn lật đến tấm ảnh đứa bé tiểu Mộng Điệp năm mười một tuổi thì hơi kinh ngạc, chính là từ một tiểu Mộng Điệp hay cười lại biến thành một đứa trẻ lạnh lùng, đôi mắt từ màu nâu nhạt chuyển sang màu nâu đậm màu đang nhìn vào camera đầy hận ý.
Vội hỏi Cố Sầm Ngôn vào giai đoạn này thì cô gái liền nói.
"Em không nhớ à? Năm em mười một tuổi đột nhiên phát sốt nặng khiến cả nhà lo đến muốn chết luôn, mãi mấy ngày sau đột nhiên bệnh của em chuyển biến tốt lên một cách kì lạ, nhưng cũng sau ngày đó tính cách của em cũng thay đổi luôn, từ một đứa trẻ hay cười giờ lại thành một đứa trẻ quậy phá, làm cho cô chú lo lắng không thôi.
Cố Mộng Diệp cau mày cảm giác dường như hắn sắp chạm vào được vào chân tướng rồi, sau khi lật sang những trang khác hắn càng xác định hơn một việc, chính là Cố Mộng Điệp năm mười một tuổi đến năm hai mươi bốn tuổi này mới chính là người ở thế giới này, nhưng vậy tiểu Cố Mộng Điệp lúc sinh ra đến khi năm mười một tuổi là ai?
Đưa lại quyển nhật ký cho Cố Sầm Ngôn hắn liền vội đi về phòng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng suy nghĩ mãi cũng chẳng được gì cả, cứ như trong đầu bị một cái gì đó cản lại không muốn cho hắn chạm vào bí mật này.
Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, liệu Cố Mộng Điệp có thực sự là người của thế giới này?