TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!

Chương 16: Con Chó Sẽ Bắt Nạt Con Mèo, Còn Anh Thì Bắt Nạt Em



Mạn Giai Khuynh vô tư chìm vào giấc ngủ, cô ngủ một mạch cho đến giờ cơm tối mới thức dậy, tưởng là Dục Ưu Hành còn đang nói chuyện với Ba Mạn, nhưng khi cô bước xuống nhà liền biết anh vừa mới đi nửa tiếng trước.

Mạn Giai Khuynh chu môi, tuy không nói gì nhưng lại có một chút buồn, hơi oán trách Dục Ưu Hành " không từ mà biệt ".

Tuy cô nói Dục Ưu Hành không từ mà biệt là có hơi quá đà, nhưng Mạn Giai Khuynh cô đang buồn, cô mặc kệ, cô vẫn muốn nói Dục Ưu Hành chưa gì đã đi.

Hứ, cô không thèm quan tâm đến anh, không thèm, Mạn Giai Khuynh vừa nghĩ vừa gạt bỏ suy nghĩ oán phu của bản thân ngồi vào bàn ăn tối.

Mạn ba lại liên tục gắp thịt, cô liền ăn quên trời quên đất.

Đối lập với Mạn Giai Khuynh, lúc này, Dục Ưu Hành đang ngồi trước ban công, tay kẹp điếu thuốc đang cháy lượn lờ khói, trong lòng đang nghĩ đến một người đang một giây trước còn oán trách anh, một giây sau lại vui vẻ gắp thịt.

Thật ra, Cơ nghĩ oan cho anh, lúc nói chuyện xong với Mạn ba, Dục Ưu Hành liền vào phòng ôm cô ngủ cho đến tối mới rời đi, vì ba Mạn dùng lí do con gái sắp gả chồng phải ở nhà để bồi dưỡng tình cảm vài ngày ngắn ngủi nên anh mới để cô ơi lại, nếu không anh đã ôm người rời đi, bởi vì công ty còn có một số việc, anh cũng không thể ở lại Mạn gia, sợ cô thức giấc, nên khi đi, anh chỉ lặng lẽ hôn môi cô một cái thật nhẹ rồi rời đi.

Dục Ưu Hành mấy hôm nay đều có cô bên cạnh, đã nhanh chóng quen dần với sự hiện diện của cô, cũng quên mất mấy năm cô đơn, hôm qua ngồi lại trải qua nó, anh không cảm thấy như trước mà chuyển sang cảm thấy nó hơi mới mẻ, có chút mong đợi vào tương lai.

Lúc trước, đối mặt với cô đơn là sự cô độc kéo dài mỗi đêm, nhưng bây giờ đã khác, bây giờ cô độc, nhưng tương lai sẽ có cô.

Cũng sắp rồi, anh sẽ đợi.

Dục Ưu Hành nhếch môi, dụi nhẹ điếu thuốc vào gạt tàn rồi bước vào thư phòng.

Anh khẳng định hôm nay, thiếu cô anh sẽ không thể ngủ, thôi thì anh sẽ tranh thủ làm hết công việc ở công ty trong đêm nay, ngày mai lại có thể gặp được cô rồi.Mạn Giai Khuynh ăn cơm tối xong, xem ti vi một lúc với hai người đàn ông trong gia đình rồi mới trở về phòng, trước khi đi còn bị Mạn Lâm Kỳ đút cho vài miếng táo.

Cô trở về phòng, ngồi trước gương xoa một lớp kem dưỡng da mỏng rồi mới hài lòng ngắm nghía.Tuy da của cô rất đẹp, nhưng cô từ trước đến giờ vẫn hay sử dụng thêm một số mỹ phẩm để giúp da khỏe mạnh.

Kiếp trước cô chỉ chăm sóc sơ sài, nhưng ngược lại, kiếp này vì có Dục Ưu Hành, cô cần chau chuốt kĩ thêm mới được.

Nhắc tên, lại nhớ đến Dục Ưu Hành, không biết giờ này anh đang làm cái gì?.

Mạn Giai Khuynh nhanh chóng lấy di động nhắn tin cho anh.

Cô nằm trên giường, mở ra wechat, ID Dục Ưu Hành ngay lập tức hiện ra, Mạn Giai Khuynh cười hắc hắc, wechat là do cô mới tạo tài khoản cho anh, nhưng con người này vẫn cứng nhắc, vẫn lấy nick name là tên thật, thật không dễ thương tí nào, cô không giống như anh, đặt tên rất là cute.

Cô lượn lờ, liền đắn đo không biết phải nói gì, đành gửi cho anh khuôn mặt con mèo màu cam đang tò mò.

( sticker)

Mạn Giai Khuynh nghĩ ngợi rằng tin nhắn của cô chắc cũng rất lâu mới được trả lời, lúc trước cô toàn trực tiếp gọi cho anh, hôm nay cũng được xem là lần đầu tiên.

Cô nghĩ nghĩ một chút rồi nhớ ra cái gì đó, nhắn tin cho Tiêu Hỷ Nhi hẹn ngày mai đi dạo phố.

Tiêu Hỷ Nhi vẫn chưa xem tin nhắn, trong khi chờ đợi, Mạn Giai Khuynh đặt điện thoại xuống giường, lăn qua lăn lại.

Chưa đầy 2 phút, điện thoại bên cạnh liền run lên, Mạn Giai Khuynh liền ngờ nghệch, có một tin nhắn gửi đến, mà đích thực là của Dục Ưu Hành, cô còn tưởng Tiêu Hỷ Nhi sẽ trả lời trước.

Mạn Giai Khuynh mở tin nhắn.

Dục Ưu Hành ( nick name: Dục Ưu Hành):" đã ăn cơm chưa?".

Mạn Giai Khuynh( nick name: con mèo vàng moe moe):" * mặt cười* đã ăn rồi, thật no * mặt cười*".

Dục Ưu Hành:" muốn anh xoa xoa bụng không?".

Con mèo vàng moe moe:" không muốn * le lưỡi *".

Cô biết anh không chỉ đơn giản là xoa xoa thôi đâu, tin cô đi, xoa xoa gì đó tất nhiên sẽ phải dập lửa ah....

Tên con mèo vàng moe moe này cũng bị anh trêu một thời gian, đơn giản chỉ là cô thích mèo, khi đặt tên thì không nghĩ ngợi đặt ra, vừa đặt tên vừa quay sang nói với Dục Ưu Hành sau này cô sẽ nhất định nuôi một con mèo vàng béo ú.

Dục Ưu Hành lúc này ôm cô liền phì cười, còn hùa theo cô bảo sau này cô nuôi mèo vậy thì anh sẽ nuôi một con chó, tốt nhất là  Alaska tây tạng, để sau này, trong nhà vừa có một con mèo và một con chó, nhất định rất vui.

Anh còn suy nghĩ vài ý tưởng đen tối, nguyên văn là:" anh nuôi một con chó, em nuôi mèo, con chó của anh sẽ bắt nạt con mèo của em, còn anh sẽ chuyên tâm bắt nạt em".

Mạn Giai Khuynh vừa nghe anh nói xong liền đỏ mặt, thầm mắng anh biến thái, cái gì cũng nghĩ ra được, và đương nhiên, anh còn dùng nó để trêu cô trong một thời gian dài.

Con mèo vàng moe moe:" anh đã ăn tối chưa?".

Dục Ưu Hành:" ừm, đã ăn rồi ".

Rất tốt.

Con mèo vàng moe moe:" anh đang làm gì vậy?* cười*".

Dục Ưu Hành:" anh làm việc ".

Ba chữ đơn giản làm cô nhíu mày một lúc lâu, giờ này mà anh còn làm việc sao, đã trễ rồi.

Con mèo vàng moe moe:" giờ này anh còn làm việc?, rất trễ rồi đó?".

Dục Ưu Hành:" đừng lo, anh sắp công rồi ".Tuy nhắn tin như vậy chỉ sợ cô lo lắng, thực chất, anh định dùng hết đêm nay để làm việc.

Con mèo vàng moe moe:" vậy em có làm phiền đến anh không?".

Dục Ưu Hành bên này kiên quyết lắc đầu: " không ".

Con mèo vàng moe moe:" vậy được rồi, em không làm phiền đến anh nữa, anh làm xong việc sớm một chút, đừng làm quá khuya, và đặc biệt là không được uống rượu ".

Dục Ưu Hành:" được, nghe theo em ".

Mạn Giai Khuynh thở dài, cô cũng biết được, sắp xong của anh có nghĩa là còn rất nhiều, vì sợ cô lo lắng nên anh mới nói như vậy để trấn an, cô cũng hết cách, anh rất cứng đầu.

Đóng khung chat với Dục Ưu Hành, một lúc sau Thập Tứ cô nương liền gửi tin nhắn cho cô.

Thập Tứ cô nương là wechat của Tiêu Hỷ Nhi, cái tên thật giống với tính cách, vừa nghe nói cô muốn dạo phố liền gật đầu đồng ý, hẹn cô vào buổi chiều ngày mai.

Tắt điện thoại,  Mạn Giai Khuynh liền trôi qua một đêm an tĩnh.

Sáng sớm, khi Mạn Giai Khuynh còn chưa tỉnh dậy thì đã bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, nhưng cô lại không có ngồi dậy nổi.

Một lúc sau lại nghe có tiếng mở cửa, cô lại không thể mở được mí mắt để xem đó là ai bước vào phòng cô.

Kế tiếp liền bị người khác ôm, mùi hương quen thuộc bay vào mũi, Mạn Giai Khuynh liền biết người đến là ai, cứ tự nhiên để anh ôm.

Còn ai có thể thong thả bước vào phòng cô chứ, còn ai có từ trèo lên giường của cô như vậy, không phải Dục Ưu Hành thì còn ai vào đây.

Anh đến thật sớm ah.

Mạn Giai Khuynh định xoay người nhìn anh, vừa mới nhích liền bị một cái đầu vùi vào; chôn cứng ở bên cổ, cả người bị đè xuống, cả người liền bị ôm.

Người phía trên phát ra âm thanh khàn khàn:" ngoan, còn sớm,để anh ôm em ngủ một chút ".

Dục Ưu Hành cả đêm không ngủ, sáng sớm lại chạy sang đây, vừa nằm xuống, ôm lấy cô mềm mềm trong ngực liền cảm thấy buồn ngủ, nhanh chóng ngủ mất.

Mạn Giai Khuynh cũng bị anh ôm cũng không biết gì ngủ theo anh.

Lúc Mạn Giai Khuynh tỉnh dậy thì Dục Ưu Hành vẫn còn ngủ, nhìn quầng thâm dưới mắt của anh, cô liền đau lòng, tối hôm qua, cô biết sẽ như thế mà.

Sau này cô sống chung với anh, sẽ không cho anh thức khuya làm việc như thế nữa.

( tác giả có lời muốn nói: không có chị mới thế thôi, yên tâm đi nhé ☺).

( tác giả có đôi lời bổ sung: ☺☺ cẩu lương hôm nay hơi khó ăn mà còn nhiều nữa☺☺).

Điện thoại đột nhiên run lên, có một tin nhắn gửi đến, địa điểm và giờ, hóa ra là Mạc Tùy Tuyết, cô ta muốn gặp cô vừa vặn vào buổi chiều nay, trùng hợp, có Tiêu Hỷ Nhi chắc chắn sẽ không sao, để cô xem, Mạc Tùy muốn làm trò gì.

Mạn Giai Khuynh không hề biết trước Mạc Tùy Tuyết muốn bẫy cô sa vào Trương Vĩnh, nếu biết sẽ cười một trận khinh bỉ rồi cho Mạc Tùy Tuyết một chút mỉa mai.

Một món hàng dễ hỏng không thể dùng 2 lần, mà món hàng này lại là một cặn bã thì càng không thể có khả năng.

Vội nhắn tin cho Tiêu Hỷ Nhi nói rõ tình hình, Tiêu Hỷ Nhi không tới 2 giây liền trả lời, khí thế bừng bừng như đi đánh tiểu tam, bảo cô yên tâm, cô ấy học được đai đen nên không sợ, còn bảo chiều nay sẽ đến nhà cô sớm.

Trước khí thế của cô nàng, Mạn Giai Khuynh chỉ biết cười trừ, đặt điện thoại một bên, nghiêng người nhìn Dục Ưu Hành vẫn đang ngủ.

Người đàn ông của cô thật đáng thương ahhhhh.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.