TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!

Chương 4: Sự Kiện Bàn Ăn Cơm



Chờ khi hai người bước xuống thì Ba Mạn và Mạn Lâm Kỳ đã ngồi sẵn vào bàn, thức ăn cũng đã được bày sẵn.

Mạn Lâm Kỳ thấy hai nhân vật xuống chậm trễ thì chậc lưỡi một cái, còn ba Mạn ho khan 2 tiếng.

Mạn Giai Khuynh chậm chạp ngồi vào ghế, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn Dục Ưu Hành, bắt gặp Dục Ưu Hành cũng nhìn mình thì xém chút hú hồn.

" khự, ăn cơm thôi, A Hành, đừng khách sáo, cứ tự nhiên".

Dục Ưu Hành nghiêm túc gật đầu.

Mạn Giai Khuynh thầm than may mắn, vẫn là ba Mạn tốt nhất, giải nguy kịp thời, chứ không bây giờ vẫn như thế chắc cô xấu hổ chết mất.

Mạn Lâm Kỳ cười cười, đưa đũa gắp một miếng cá bỏ vào chén cơm của cô.

" bảo bối, ăn nhiều một chút ".Mạn Giai Khuynh cười ha ha, cũng gắp một miếng cá bỏ vào trong chén của Mạn Lâm Kỳ:" anh hai, cá rất ngon, anh ăn nhiều một chút".

Mạn Lâm Kỳ cười tươi như hoa, gật gù bỏ miếng cá vào miệng, hai mắt đã chứa đầy hạnh phúc đến nỗi hít lại thành một đường.

Trong lúc cô định dùng đũa gắp miếng cá thì lại bị một đôi đũa khác trên không trung chặn lại, cô ngước mắt lên nhìn, phát hiện đôi đũa ấy là của Dục Ưu Hành.

Mạn Giai Khuynh nhìn anh như trời tròng, đáy lòng liền rơi lộp bộp, sao anh không ăn cơm, chặn đũa của cô làm gì.

Theo như lời mời của ba Mạn, Dục Ưu Hành làm hết bổn phận " cứ tự nhiên " của mình, anh đặt chén của cô trước mặt, cẩn thận từng li từng tí gỡ hết xương cá, rồi đặt qua một bên.

Mạn Giai Khuynh trố mắt nhìn anh, vừa tức cười vừa cảm thấy ấm áp, thật, cô đâu còn là con nít nữa chứ, nhưng có người quan tâm như vậy thật là tốt, mà người ấy không ai khác lại là Dục Ưu Hành.

Dục Ưu Hành cẩn thận, tỉ mỉ lấy hết xương cá mới đẩy chén về lại trước mặt cô, đáy lòng anh lúc này đã cồn cào như có lỗ hổng, nếu không có ba Mạn và Mạn Lâm Kỳ ở đây, anh đã bế cô ngồi trên đùi mình tự tay đút cho cô ăn rồi.

Mạn Lâm Kỳ nhìn thấy một màn này bỗng chốc muốn phun hết cơm ra ngoài, còn ba Mạn vẫn cố trấn tĩnh ăn như bình thường, ngoài mặt thì như không có gì nhưng thực chất trong lòng đã nhìn Dục Ưu Hành với con mắt khác.

Ông thật không ngờ, Dục Ưu Hành lại đối xử chu đáo với con ông như vậy, gả Mạn Giai Khuynh cho Dục Ưu Hành sẽ không sai.

Một bữa cơm tối này, phải nói là Mạn Giai Khuynh vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng, cảm xúc thập phần đủ kiểu.

Ăn xong bữa tối, Dục Ưu Hành xin phép rời đi, trước khi đi còn lợi dụng không có ai chú ý, kéo cô đến một góc vắng vẻ, gặm cắn thỏa mãn mới hả dạ.

Nằm trên giường, cô cứ lăn qua lăn lại, suy nghĩ một số chuyện, cảm thấy mọi thứ đều vô cùng mới mẻ, kiếp trước, do cô đối lập với mọi thứ, việc học tập cũng bị tạm hoãn một thời gian, mà bây giờ cô cũng lười, việc học tập từ từ rồi mới tính.

Lúc trước cô ngu ngốc, bị Mạc Tùy Tuyết và Trương Vĩnh lừa gạt, kiếp này cô sẽ không ngu ngốc nữa.Về việc trả thù gì đó, dù sao trên danh nghĩa Mạc Tùy Tuyết cũng là em họ của cô, tuy không có hảo cảm đặc biệt gì nữa, nhưng ít nhất vẫn còn có một chút gắng kết, mạc dù gắng kết đó làm cho cô vô cùng chán ghét nhưng cô không thể nào phủ nhận.

Oan gia oan báo, biết đến bao giờ mới kết thúc, Mạc Tùy Tuyết cũng do ghen tỵ làm cho mù mắt, tính ra cũng rất đáng thương, nếu không thiếu thốn tình cảm, sẽ không xuất hiện ghen tỵ.

Mạc Tùy Tuyết mồ côi cha từ nhỏ, mẹ lại tái giá từ lúc Mạc Tùy Tuyết 5 tuổi, một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm giữa cha và mẹ như vậy, cô cũng không muốn nhắc đến, nhưng như thế cô cũng không chấp nhận được việc thiếu hụt tình cảm của mình mà đi hãm hại người khác.

Tuy đáng thương nhưng không thể không truy cứu, Mạn Giai Khuynh nhìn trần nhà, trầm ngâm, bây giờ cô cũng đã có mọi thứ, công ty cũng đã trở về, anh trai không đi tù, ba cũng không có áp lực tâm lí mà nhập viện, Dục Ưu Hành cũng đã là của cô.

Tính tình của Mạn Giai Khuynh rất dễ thõa mãn, mọi thứ đã trở về lại quỹ đạo, cô cũng chẳng muốn ôm oán hận mà cả đời không yên, kiếp này cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị bên người mình yêu, cô không muốn truy cập đến nữa, tốt nhất hai người đó đừng để cho cô gặp mặt.

Tất nhiên, cô không đi học thì sẽ không gặp hai người đó, ba và anh hai cũng không ép buộc cô đi học, ba Mạn rất yêu thương cô, tuyệt đối sẽ không ép buộc cô làm những gì mình không muốn, ông đã từng tuyên bố, cô không đi học, Mạn gia cũng dư sức nuôi cô đến tám đời, Mạn Lâm Kỳ cũng phụ họa như thế, cô cũng không ngu ngốc mà ép mình ép người.

Suy nghĩ thông suốt, Mạn Giai Khuynh liền thấy thư thái hơn, lục di động gửi cho Dục Ưu Hành một tin nhắn chúc ngủ ngon rồi nhắm mắt ngủ mất.

Bên này, Dục Ưu Hành đứng bên cửa sổ, mắt nhìn ra ban công, ánh mắt nhìn màn hình đi động hiện lên hai chữ ngủ ngon thì ánh mắt trầm tư, trong đáy mắt không kìm được toát ra ôn nhu hiếm có.

Anh nhếch miệng cười, tâm tình lúc này vô cùng ngọt ngào, cô gái nhỏ mà anh để ý bao lâu nay, bây giờ đã sắp trở thành người của anh.

Dục Ưu Hành càng thêm vui vẻ trong lòng, anh nhìn ra được cô không chán ghét anh mà vả lại còn có một chút thích, nhớ tới dáng vẻ e thẹn và khuôn mặt đỏ ửng của cô khi nằm trong lòng mình, toàn thân Dục Ưu Hành không tự chủ nóng lên.

Đêm nay, anh không ngủ được, cũng như thường lệ thức tới 3 giờ sáng mới lên giường chợp mắt, tuy nói giống như thường ngày nhưng thật ra còn có điểm khác, mọi ngày, do cô đơn và áp lực công việc khiến anh không ngủ được, nhưng hôm nay, anh không ngủ được là do hưng phấn.

Dục Ưu Hành lại nghĩ đến cô, cả người lại một lần nữa nóng đến lợi hại làm cho anh thở dài bước vào phòng tắm xả nước lạnh, một đêm này anh đã tắm nước lạnh rất nhiều lần, cũng may cơ thể anh sức khỏe tốt, chứ nếu không đã bị bệnh đến liệt phế liệt phổi.

Dục Ưu Hành không thích tự mình giải quyết cho nên thà chịu đựng đi tắm nước lạnh, dòng nước thuận thế chảy xuống cơ thể mĩ nam hoàn mĩ, tạo nên một khung cảnh làm người ta chảy nước miếng(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.