Mạn Giai Khuynh cứ thế trợn mắt đứng người nhìn vào đôi mắt đang áp sát vào mặt mình, môi vẫn cứ thế bị chiếm lấy, cô nghĩ, chắc hẳn anh đang tức giận cho nên không dám động đậy, bản thân tự biết lỗi nên mặc anh muốn làm gì thì làm.
Lưỡi bị hút đến phát tê, đôi môi như bị nuốt mất, cô chỉ còn biết bị động mở miệng.
Dục Ưu Hành đúng là bá đạo, đến một ít không khí nhỏ của cô cũng hút hết, hại cô thở hổn hển, cả người suy yếu ngã ra phía sau, môi hơi tách ra, một ít không khí thông thuận tràn vào hỗ trợ hô hấp, nhưng chưa thoải mái được bao lâu, sau đó lại bị đôi tay cứng rắn phía đối diện ôm vào, không khí lại một lần nữa bị hút sạch.
Mạn Giai Khuynh chỉ còn biết cầu mong người đó mau hết giận may ra còn kịp, chứ phản kháng, đừng nói là phản kháng, chỉ đẩy anh một cái cô còn không có sức lực để làm, huống hồ gì là làm những hành động mạnh.
Cả người bị Dục Ưu Hành ôm chặt, ngực cọ sát với ngực anh, hơi hơi phát đau, hai tay cô không biết để ở đâu, vì thế vòng qua cổ Dục Ưu Hành, học theo anh, dùng cách thức vụng về, rụt rè đáp lại.
" ừm "
Thấy sự đáp lại yếu ớt và tiếng rên rỉ của cô, Dục Ưu Hành như ăn phải chất kích thích, hôn càng mạnh bạo hơn.
Tay không tự chủ được sờ loạn sau lưng cô, rồi thò vào trong áo làm Mạn Giai Khuynh nổi da gà, kích thích rên một tiếng.
Mạn Giai Khuynh bị hôn đến choáng váng, mắt hạnh to tròn giăng đầy sương mờ, hơi hơi hé mắt, trước mắt cô là một khuôn mặt điển trai phóng đại, hàng lông mi thẳng mượt, mái tóc được chải chuốt cẩn thận có vài cọng bị rủ xuống trước trán.
Dục Ưu Hành, da còn đẹp hơn da con gái, trong lòng Mạn Giai Khuynh suy nghĩ vẫn vơ.
Bấy giờ, đôi mắt đang khép hờ phía đối diện đột nhiên mở ra, bắt gặp cô đang ngây người, không chuyên tâm??.
Đôi mắt Dục Ưu Hành bỗng dưng nheo lại vô cùng nguy hiểm, cứ thế cắn xuống một cái làm Mạn Giai Khuynh kinh hô.
Đau.
Tên này là cẩu chắc, cắn đau như vậy, hình như chỗ bị cắn chảy máu rồi.
Khóe mắt của cô lại trào ra nước mắt, cảm nhận được mùi máu tanh đang lan tỏa trong miệng, Mạn Giai Khuynh vừa uất ức vừa lo sợ, vì sao lại cắn cô cơ chứ, cắn mạnh như vậy chắc có lẽ vẫn còn tức giận nhiều lắm, chỉ qua là chuyện một đêm 7 lần thôi mà, xùy, đúng là già khó tính.
Mặc dù uất ức nhưng cô chẳng dám làm gì, chỉ biết giương đôi mắt ủy khuất nhìn Dục Ưu Hành.
Thực ra Mạn Giai Khuynh không hề biết, lí do Dục Ưu Hành hôn cô là do vô cùng nhớ cô, cắn môi cô là do cô phân tâm, không liên quan gì đến chuyện tức giận một đêm 7 lần cả, cô lo sợ thừa rồi.
Dục Ưu Hành liếm hết vết máu đi, trong đôi mắt chứa vô cùng cưng chiều nhìn cô.
Anh vô cùng nhớ cô, người con gái này thiệt là, lúc nào cũng làm cho anh điên cuồng, đúng là yêu tinh hại người mà.
Mạn Giai Khuynh bị anh gặm nhấm một lúc lâu rồi mới được anh bỏ qua, được anh ôm ngồi trên đùi, cúc áo không biết từ lúc nào đã bung ra mấy cúc, áo cũng bị nhào nhĩ, vì hôm nay cô mặc váy ngắn cho nên cũng bị anh vén cao.
Khác biệt với dáng vẻ chật vật của cô, trên người anh, tây trang vẫn rất chỉnh tề.
Mạn Giai Khuynh bĩa môi đánh anh một cái rồi cài lại nút áo.
Vừa cài được một cúc, tay liền bị Dục Ưu Hành nắm lấy, tỉ mỉ xoa nắn.
" đau không?, ngực anh cứng lắm, sau này đừng dùng tay đánh, sẽ đau, biết không?".
Mạn Giai Khuynh nghe ngữ điệu cưng chiều của anh thì cảm động sắp khóc, cúi đầu gật gù.
Dục Ưu Hành buông tay cô ra, thay cô cài lại tất cả các cúc áo còn lại, tiến đến sát vào tai cô nói thầm:" thích không?".
Câu hỏi không đầu không đuôi, cô nghe xong, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh: " gì cơ, thích, thích cái gì?".
Dục Ưu Hành cắn nhẹ vành tai cô, nói lại một lần nữa, hơi nóng phả ra, Mạn Giai Khuynh cảm nhận rõ ràng, cô bất giác rụt cổ lại, nhột nha.
" hôn em, có thích không?".
Mạn Giai Khuynh nghe xong, vừa vặn hiểu rõ ý anh muốn nói, mặt bỗng chốc đỏ bừng, cô chỉ còn biết cúi đầu giả chết, thì ra, Dục Ưu Hành không đứng đắn như vẻ bề ngoài, thực ra là lưu manh có thừa.
Thấy cô không trả lời, anh lại dời môi xuống cái cổ mảnh khảnh trắng hồng của cô, in xuống.
" hả?, có thích không?".
Vừa nói Dục Ưu Hành vừa mút nhẹ một cái.
Mạn Giai Khuynh giật bắn mình, da gà lại nổi lên, rụt cổ, miệng lí nhí thốt ra chữ thích.
( 喜欢 " xi huan": thích).
Ôi trời, ngượng thật, cô sắp chết rồi.
Mạn Giai Khuynh vừa trả lời vừa cảm nhận chiếc lưỡi đang phiêu du trên cổ mình, thật nóng.
Có vẻ như lấy được đáp án hài lòng, Dục Ưu Hành mới thõa mãn rời khỏi cổ cô, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cô qua tai.
" 29 tháng sau, chúng ta sẽ kết hôn ".
Anh không mặn không nhạt thốt ra tin tức quan trọng, không phải là bàn bạc với cô mà chỉ đơn giản là thông báo, tuy là quá sớm nhưng cô nghe xong cũng vui vẻ đồng ý, vì cô biết, anh rất bá đạo với lại chuyện này chắc hẳn đã được ba cô đồng ý rồi, nếu cô là Mạn Giai Khuynh trước đây, chắc chắn sẽ phản đối, nhưng bây giờ cô là Mạn Giai Khuynh đã trọng sinh, đương nhiên sẽ đồng ý.
Từ lúc anh thốt ra tin tức ấy, anh đã quan sát đến sắc mặt của cô, anh sợ cô phản đối, cũng phải thôi, với một cô gái trẻ như cô, kết hôn sớm sẽ không được thoải mái, nhưng anh cũng đã 30, cô rất trẻ, làm anh lo sợ.
Nhưng ngoài dự đoán, cô không có phản kháng gì mà gật đầu vui vẻ đồng ý làm anh thở ra một hơi trong lòng, an tâm.
Mạn Giai Khuynh sờ cúc áo của anh trầm tư, trong lòng không nhịn được vui muốn chết, cô sắp làm cô dâu của anh rồi.
Bên này Dục Ưu Hành âu yếm nhìn cô, ngón tay vuốt ve khóe môi bị anh hôn đến sưng đỏ của cô, đợi cô nhiều năm, yêu cô đến xương tủy, vốn dĩ chỉ dám nhìn cô từ xa, nhưng bây giờ, có trời mới biết, anh rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
" đói không?".
Dục Ưu Hành hỏi cô, lúc nãy chỉ thấy cô uống vài ngụm cafe, bảo bối của anh chắc hẳn đói rồi, vừa nghĩ đến cafe, anh liền cau mày, cafe uống nhiều không tốt, sau này chỉ nên thích hợp uống sữa.
Dục Ưu Hành tự chủ gật đầu, ừm, tốt nhất là như vậy.
Dục Ưu Hành đoán đúng như thần, quả nhiên Mạn Giai Khuynh gật đầu, đói nha.