Mộ Tuyết đột nhiên lắp bắp khi chạm phải những đôi mắt hung dữ đang nhìn về phía mình, họ nhìn cô một kẻ xấu xa đang ức hiếp cô gái mong manh yếu đuối vừa ngã xuống. Mộ Tuyết thực sự rất tức giận, họ nghĩ cô đẩy ngã Kiều Thiên Tâm?
"" Trời ạ, cô ta định giết người sao? Đúng là đồ đàn bà xấu xa! Không biết tiểu thư tội nghiệp này có sao không, may là cầu thang không cao lắm!""
"" Xe cấp cứu sắp đến rồi mong là cô gái tội nghiệp ấy không sao!""
"" Tôi nghe nói Kiều Thiên Bảo vừa gọi cảnh sát, chắc chắn con đàn bà độc ác đó sẽ bị tống vào tù!""
"" Nhìn cô gái đó đẹp như thế không ngờ tâm địa độc ác, tiểu thư trông hiền lành thế này cũng không tha, còn đẩy ngã cô ấy...""
Ngge tiếng xì xào lăng mạ mình, Mộ Tuyết định lên tiếng thanh minh nhưng cô bắt gặp ánh mắt vừa giận dữ vừa đau lòng của Tống Vũ Dực. Cô bỗng nhiên hóa đá rồi cười khẩy, cô cười bản thân quá ngốc nghếch, liệu cô lên tiếng sẽ có ai tin cô chứ?
Bỗng nhiên Tống Vũ Dực đi về phía cô, anh kìm chế cơn giận dữ trong lòng.
"" Đã có chuyện gì?""
"" Cô ấy tự ngã, không liên quan đến em!""
"" Em muốn không liên quan là không liên quan?""
"" Anh muốn gì chứ?!!! Em không hề làm anh bắt em nhận sao?""
Tống Vũ Dực lúc này không thể kìm chế cơn tức giận, anh hét to.
"" Mộ Tuyết, anh không ngờ em có thể dối trá và độc ác như thế! Rõ ràng nếu không liên quan đến em làm sao Kiều Thiên Tâm có thể đột nhiên ngã từ trên lầu xuống chứ? Có phải em ghen tức cô ấy là bạn của anh, anh thân thiết với cô ấy nên em mới làm vậy đúng chứ?!!!""
"" Anh nghĩ em là người đẩy ngã cô ta? Tống Vũ Dực, đổi lại hôm nay người ngã xuống đó là em, liệu anh có dùng những lời này nói với Kiều Thiên Tâm?""
"" Cô ấy sẽ không bao giờ làm như vậy nên tất nhiên sẽ không có chuyện nếu như!""
"" Được, vậy nếu anh tin tưởng cô ta như vậy, tôi với anh chấm dứt, một kẻ hèn hạ như tôi tất nhiên không xứng với anh!""
"" Mộ Tuyết, em hiểu lý lẽ được không???""
"" Người nên hiểu lý lẽ là anh!""
"" Em...!!!""
Xe cứu thương đến, Tống Vũ Dực buông Mộ Tuyết ra chạy xuống dưới giúp đưa Kiều Thiên Tâm ra ngoài, dòng người hiếu kì ùa theo xem. Mộ Tuyết cười chế giễu bản thân, vứt đôi giày cao gót tại sảnh tiệc rồi lê từng bước nặng nhọc về nhà.
Mọi người đều ngoái nhìn theo một cô gái tuy gương mặt xinh đẹp nhưng áo váy nhăn nhúm, chân trần có vẻ đang bị thương đi trên đường vào nửa đêm. Đôi mắt cô thẩn thờ vô hồn, khuôn mặt nhợt nhạt, trên đường vô số kẻ buông lời chọc ghẹo, thậm chí bám theo cô suốt đoạn đường nhưng Mộ Tuyết không đoái hoài, cô chỉ chăm chăm đi về phía trước. Nỗi đau tâm hồn như bao vây lấy Mộ Tuyết. Cô không hề biết chân mình bị đau, lòng bàn chân đang chảy máu vì những vết cắt do mảnh thủy tinh và vật sắc nhọn trên đường cắt phải, tạo thành một vệt máu dài trên đường.
Không biết Mộ Tuyết làm cách nào để về nhà, cô chỉ biết nằm trên giường rồi vô hồn nhìn lên trần nhà.
Vú Tần thấy cô về nhà nhưng không thấy cậu chủ, lạ lùng hơn là cô chủ hôm nay không chào bà như mọi hôm. Hôm nay trên gương mặt vốn yêu đời chỉ có nỗi cô đơn và trống rỗng. Bà nghĩ có lẽ cả hai đã cãi nhau, sau khi Mộ Tuyết lên lầu, bà định vào trong nấu cháo thì thấy dưới sàn có vết bùn đất lẫn máu.
Bà vội vàng tìm hộp y tế, nấu vội một chén cháo đem lên phòng, gõ cửa mãi không có ai trả lời, bà mở cửa phòng đi vào, cô đang nằm trên giường nhìn lên trần nhà, đôi mắt vô định.
Bà dịu dàng bật đèn, băng bó vết thương cho Mộ Tuyết rồi đỡ cô dậy ăn chút cháo nhưng Mộ Tuyết không có một động tĩnh chỉ biết trơ mắt nhìn vô định.
"" Mộ Tuyết, ăn chút cháo đi con!""
""...""
Mộ Tuyết vẫn nằm bất động, bà vốn hiểu tính tình của cô nên thở dài, dọn dẹp dụng cụ y tế.
"" Con gái ta ra ngoài cho con nghỉ ngơi... Cần thì gọi ta, hãy ăn chút cháo kẻo con lại đau bao tử.""
Vú Tần ra ngoài, Mộ Tuyết vẫn không hề có động tĩnh, nhưng hai hàng nước mắt cô cứ tuôn không ngừng.
Mộ Tuyết không nhìn thấy, cô chỉ nghĩ đến chuyện hôm nay, không biết vì tức giận hay đau lòng nước mắt cô cứ không ngừng rơi.
Suốt hai ngày Tống Vũ Dực không về nhà, Mộ Tuyết cũng không hề ăn chút gì, cô cứ ở suốt trong phòng, không ra ngoài cũng không ăn chút gì. Vú Tần lo lắng đến mức phải ép cô ăn từng muỗng cháo, vú Tần đã nhiều lần gọi điện nhưng anh vẫn không nhấc máy.
Hai ngày sau Tống Vũ Dực trở về nhà, anh đã giải quyết xong việc Kiều Thiên Bảo báo cảnh sát. Mọi việc đã xong từ hôm qua nhưng anh vẫn không muốn đối mặt với cô, anh không thể chấp nhận cô là một kẻ độc ác.
"" Cậu chủ, cô chủ đang ở trong phòng, khi trở về đây chân cô ấy bị mảnh vở cắt vào chảy máu rất nhiều, tôi đã băng bó cho cô ấy, cô ấy đã thất thần rồi đột nhiên khóc rất nhiều, tôi không biết có chuyện gì nhưng có vẻ cô ấy rất đau lòng... Cậu hãy đưa cô ấy đến bệnh viện. Tâm trạng cô ấy rất tệ, cả người xanh xao nhợt nhạt...tôi...tôi...thật ra...""
"" Việc gì vú cứ nói!""
"" Hai ngày nay cô ấy không ăn gì cả! Tôi sợ sẽ có chuyện không hay, cô ấy lại đang mắc bệnh viêm loét dạ dày...!""
Chưa nghe hết câu Tống Vũ Dực lập tức chạy lên phòng, anh mở toang cửa định nói chuyện với cô rồi mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, nhưng trên giường lúc này, Mộ Tuyết đang nằm ngủ.
Anh đến gần lay cô dậy, nhưng anh chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền.
Đã có chuyện gì?...
Tống Vũ Dực điên cuồng la hét, anh bế Mộ Tuyết ra ngoài.
Tống Vũ Dực đang lo lắng đứng ngồi không yên, anh hết đi qua rồi đi lại khiến Mạch Kha phải lên tiếng.
"" Dực, em biết anh lo lắng nhưng anh cứ đi như thế cô ấy sẽ tỉnh lại sao?""
""Mẹ kiếp! Chú nói anh phải làm sao?""
"" Em không ngờ Mộ Tuyết lại đẩy ngã Kiều Thiên Tâm, không biết hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì!""
"" Anh thực sự không hiểu nổi cô ấy! Cô ấy đã làm sai, anh cũng đã làm gì cô ấy đâu, vì sao lại thành ra thế này?""
"" Có phải có ẩn khuất gì không? Lúc em đi tìm anh vô tình thấy Kiều Thiên Tâm đến nói chuyện với Mộ Tuyết sau đó cả hai liền đi về phía lầu một...""
"" Kiều Thiên Tâm không thể làm trò hèn hạ như thế được, cô ấy không có lí do gì để làm như vậy!""
"" Dực, em không biết thế nào nhưng em vẫn không cho rằng lỗi của Mộ Tuyết...""
""...""
"" Anh nghĩ xem nếu cô ấy làm, lẽ nào lại làm điệu bộ uất ức, đau khổ ấy, thậm chí khiến bản thân nguy kịch đến xuất huyết bao tử?""
Tống Vũ Dực lúc này bỗng nhiên nhận ra, ánh mắt của Kiều Thiên Bảo khi đồng ý không truy cứu rất lạ, thậm chí khi Kiều Thiên Tâm đưa vào bệnh viện ông ta không hề tỏ ra lo lắng. Lúc nãy do lo lắng cho Kiều Thiên Tâm cũng như đang tức giận cô anh đã không lí trí xem xét mọi việc.
Mộ Tuyết, có phải anh đã sai? Nếu như vậy xin em đừng có chuyện gì, xin em đừng rời xa anh!
"" Em sẽ đi điều tra giúp anh!""
"" Được, mau cho anh biết thông tin!""
Sau khi Mạch Kha đi rồi, anh định ra ngoài mua cho cô ít cháo, bỗng bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, ông lắc đầu nhìn anh.
"" Cô gái ấy đã qua tình trạng nguy kịch nhưng vẫn đang hôn mê không biết có tỉnh lại được không...""
"" Ông nói cái gì??? Mẹ kiếp, cô ấy có chuyện gì tôi giết chết ông!""
"" Tôi nói cho cậu biết cô ấy thành ra như vậy không phải vì cậu, đả kích cô ấy đến mức như thế này là do tôi sao?""
Tống Vũ Dực thả cổ áo bác sĩ ra ôm đầu tự trách. Tên bác sĩ đó nói đúng, Tống Vũ Dực mày đã làm gì thế này? Mày đã làm gì khiến cô ấy đau khổ đến như vậy, mày vẫn chưa biết có phải lỗi của cô ấy mà đã...
Tống Vũ Dực bước vào phòng, cô gái bé nhỏ trên giường nằm bất động tựa như đang ngủ, khuôn mặt xanh xao nhưng rất xinh đẹp khiến ai cũng muốn yêu chiều. Anh nằm gục lên tay cô thủ thỉ như kể chuyện, như tâm tình.
"" Mộ Tuyết, anh xin lỗi, là anh không tốt, là anh khiến em ra nông nỗi này! Anh yêu em rất nhiều đừng rời xa anh có được không? Bốn năm qua chưa từng bao giờ anh ngừng yêu em, Mộ Tuyết em đừng ngủ nữa, tỉnh lại có được không? Anh có rất nhiều bí mật chưa nói cho em nghe, em tỉnh dậy có được không?""
""...""
"" Mộ Tuyết, anh biết anh có lỗi, em vốn dĩ hiền lành, khi thấy Kiều Thiên Tâm ngã xuống anh rất đau lòng, anh sợ em thay đổi, sợ dáng vẻ hiền lành đó là do anh nhìn sai, anh sợ em là một cô gái độc ác. Anh tức giận vì tình yêu của anh lại đánh đổi bằng sự dối trá, nếu anh trách lầm em anh sẽ bù đắp tất cả, đưa em đi khắp nơi, anh sẽ yêu thương em.""
""...""
"" Mộ Tuyết, anh sẽ làm tất cả, chúng ta sẽ có một đám cưới thật đẹp, anh sẽ dẫn em đến đảo Santorini hưởng tuần trăng mật, ngắm hoàng hôn trên biển. Anh chỉ mới nói yêu em một lần nhưng nếu em muốn, sau này mỗi ngày anh đều nói cho em nghe được không?""
"" Anh đã hứa rồi đó!""
"" Ừ anh hứa chỉ cần em...""
Tống Vũ Dực kinh ngạc nhìn lên, Mộ Tuyết đang mỉm cười nhìn anh!
"" Em...em...EM TỈNH RỒI!!! BÁC SĨ! BÁC SĨ!""
"" Không cần gọi, bác sĩ nói em vẫn ổn, anh nói nhiều như vậy ồn ào chết được!""
Mộ Tuyết đang ôm bụng từ từ chống tay ngồi dậy, Vũ Dực càng kinh ngạc hơn, tên bác sĩ đó...hắn...hắn...
"" Khốn kiếp hắn dám lừa anh?""
"" Ai cơ?""
"" Tên bác sĩ đã nói em đang hôn mê, không biết khi nào tỉnh.""
"" Ngốc nghếch! Nói thế anh liền tin? Em chỉ bị xuất huyết nhẹ, không quá nguy hiểm.""
"" Em còn nói không nguy hiểm? Có phải em muốn chết không? Hai ngày không ăn gì?""
"" Em...tất cả cũng vì anh... em yêu anh như thế anh lại không tin em...""
Mộ Tuyết uất ức đấm vào ngực anh, tất nhiên anh không đau nhưng lại rất đau lòng.
"" Anh xin lỗi, tất cả là do anh sai. Anh hứa với em, sau khi em khỏe sẽ đưa em đến đảo chơi, dạo biển ngắm hoàng hôn bù đắp tất cả.""
"" Hảo, anh hứa đó!""
Tống Vũ Dực thấy Mộ Tuyết vui vẻ như một đứa trẻ liền muốn đem cô ăn sạch nhưng hiện tại... có chút không ổn.
Tống Vũ Dực nhìn Mộ Tuyết một lúc lại hôn lên khắp mặt cô, khiến Mộ Tuyết vừa cười khúc khích vừa đẩy đầu anh ra.
Tống Vũ Dực bỗng nhớ đến một chuyện liền hỏi Mộ Tuyết.
"" Mộ Tuyết, nói anh nghe hôm qua đã có chuyện gì?""
Nghe đến đây mặt Mộ Tuyết tối sầm, kí ức đau thương ùa về, cô lùi về phía sau, tay ôm gối, nước mắt uất ức, tức giận chực trào. Tống Vũ Dực thấy vậy hoảng hốt ôm lấy thân hình bé nhỏ.
""Anh không mắng em nữa, chỉ là anh muốn biết đêm qua đã có việc gì.""
""...""
Tống Vũ Dực nhẹ nhàng nắm tay cô an ủi. Mộ Tuyết chậm rãi mở lời.
"" Lúc nói chuyện Kiều tiểu thư bỗng nhiên lôi em đến cầu thang rồi tự ngã xuống... em thực sự đã rất sợ hãi, em... em không hề đẩy cô ấy, anh tin em đi em thực sự không...em...em...""
Nói đến đây Mộ Tuyết khóc nức nở, Tống Vũ Dực nhíu mày rồi ôm cô vào lòng.
"" Anh tin.""
"" Anh thực sự tin em?""
"" Ừ.""
"" Dực, hôm đó anh... đã...""
"" Anh xin lỗi, sẽ không có lần sau, em nghỉ ngơi đi anh sẽ đi mua cho em chút cháo.""
""...""
Tống Vũ Dực bước ra ngoài liền gọi điện cho Mạch Kha.
"" Sao rồi?""
"" Bên khách sạn nói họ có ghi hình lại, vị trí hai người họ đứng có một camera ẩn được đặt trong chậu cây tuy không ghi được hình nhưng lại thu âm cuộc nói chuyện của họ. Rất thú vị! Lần này anh nên xin lỗi Mộ Tuyết!""
""...Chú gửi qua cho anh.""
"" Mộ Tuyết sao rồi?""
"" Cô ấy tỉnh lại rồi.""
"" Tốt quá! Dực, em đã điều tra được tung tích vợ con hắn, mấy năm trước vợ hắn bệnh nặng qua đời, đứa con gái chuyển đến thành phố A, có cần giết chết không?.""
"" Không! Bắt được nó liền mang nó đến gặp anh, món nợ của hắn nhất định bắt con hắn trả! ""
"" Được!""
Tống Vũ Dực cúp máy, bước vội ra ngoài...
________________»»»»»________________
Một tuần sau Mộ Tuyết xuất viện, Tống Vũ Dực vẫn ân cần chăm sóc cô, thậm chí có phần chiều chuộng, yêu thương cô hơn nhưng cũng không nhắc đến chuyện của Kiều Thiên Tâm nữa. Khi cô hỏi đến anh đều né tránh hoặc bảo cô không cần quan tâm chỉ cần quan tâm sức khỏe của cô.
Mộ Tuyết cũng không thắc mắc nữa, khi cô về nhà, người làm trong nhà đều chạy ra đón, vốn dĩ cô hiền lành lại dịu dàng thường xuyên xoa dịu cơn giận của cậu chủ nên ai cũng yêu quý. Mọi người hỏi han cô, Mộ Tuyết vui vẻ đáp lại khiến không khí ấm áp nhưng Tống Vũ Dực lần nữa phá tan bầu không khí.
"" Mau tránh ra!!""
Tất cả mọi người đều im bặt, Mộ Tuyết nhíu mày nhìn anh rồi nói với mọi người.
"" Đừng quan tâm anh ấy, tôi hơi mệt nên lên lầu trước.""
Tống Vũ Dực dìu Mộ Tuyết lên phòng. Vừa đóng cửa cô đã lên tiếng nhắc nhở.
"" Anh không nên nói như vậy!""
"" Thế anh nên nói thế nào đây mèo nhỏ?""
Tống Vũ Dực ôm eo cô, anh vùi mặt vào hõm vai cô.
"" Này, em còn chưa nói xong! Anh không được đùa giỡn""
Mộ Tuyết cố gắng đầu anh ra nhưng sức phụ nữ làm sao có thể sánh với sức đàn ông, huống chi đối phương là một kẻ thừa tinh lực. Bàn tay Tống Vũ Dực chui vào trong áo cô, hướng đến quả anh đào đầy đặn mà nhào nặn, miệng lại không ngừng hôn lên cổ cô, rồi dần dần xuống dưới. Chưa kịp kháng cự anh đã đem quần áo trên người cô lột sạch, rồi bế cô lên giường.
Không hiểu vì sao lần nào cô đang tức giận anh đều giở trò này khiến cô ngược lại phải cầu xin anh, mặc cho Mộ Tuyết chống cự lẫn uỷ khuất nhưng đều bị anh ăn đến không thể rời khỏi giường.
Mộ Tuyết thở dốc, cô nhìn làn da màu vàng đồng, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ của anh mà thầm cảm thán.
"Em dám không tập trung!"
Tống Vũ Dực cắn lên nhũ hoa của cô, khiến Mộ Tuyết không kìm được rên khẽ. Anh cúi xuống ngậm bầu ngực căng tròn, đồng thời một tay xuống phía dưới, nhẹ nhàng lách qua lớp vải ren ngón trỏ xoa hạt châu, tốc độ càng ngày càng nhanh hơn khiến Mộ Tuyết cong người như con tôm. Cô cắn môi kìm chặt tiếng rên, Tống Vũ Dực liền cúi xuống thì thầm.
"" Không cần nhịn, cứ rên đi anh muốn nghe!""
""...""
Tống Vũ Dực thấy cô không nghe lời liền cắn nhẹ vành tai cô, Mộ Tuyết lập tức phản ứng, anh liền tranh thủ tấn công vào trong miệng cô, đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng cô, mút hết tất cả những vị ngọt của cô, bàn tay bên dưới không ngừng luật động.
"" Aaaaaa...Ư...""
"" Tiểu dâm đãng, đêm nay sẽ rất tuyệt! Em nhất định phải cầu xin anh!""