Chết chương này tui sẽ ngừng post chap tới tháng 2 nhe chắc cỡ 7,8/2 sẽ đăng lại. Tại có việc bận:))))) sẽ bù cho mọi người chap cẩu huyết sau.:))) chương sẽ có người bị bắn...
..............................
Tống Vũ Dực dắt tay Mộ Tuyết về phía chợ, về đêm chợ không còn vẻ đông đúc, tất bật của buổi sáng mà mọi hoạt động diễn ra trở nên chậm rãi, ai cũng đang hưởng thụ bầu không khí yên bình và se lạnh.
Hai bên lối đi trong chợ rất nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt khiến Mộ Tuyết xuýt xoa, Tống Vũ Dực bên cạnh thấy ánh mắt của cô liền xoay người tiến về phía quầy bán bánh kẹp thịt hầm. (Bánh màu trắng to cỡ lòng bàn tay, ở giữa kẹp thịt hầm, thuộc top món ngon đường phố ở Trung Quốc).
Mộ Tuyết ngây ngốc nhìn hành động của anh, một chút niềm vui nhen nhóm trong tim cô. Anh trả tiền quay lại đưa cho cô một cái bánh đựng trong túi giấy, cô cầm lấy đứa lên miệng cắn một cái, cô cảm thấy bánh hôm nay đặc biệt ngon. Tống Vũ Dực sau khi mua thức ăn cho người phụ nữ của mình, nhìn thấy ánh mắt đầy hạnh phúc của cô, anh cảm thấy bản thân có chút thành tựu. Việc mua thức ăn cho cô hoàn toàn xuất phát từ bản năng, anh yêu thương cô, muốn yêu chiều bảo bối của mình là lẽ đương nhiên, không ngờ có thể làm cô vui đến như vậy. Anh nắm tay Mộ Tuyết đi, cô thì nhâm nhi miếng bánh trên tay. Thật ra biệt thự của anh nằm khá xa trung tâm thành phố nên không lo Mộ Tuyết bị nhận ra, nếu có ai nhận ra thì cũng không sao, vì anh sẽ ""một tay dẹp loạn"".
Họ đi đến một quầy bán đầy những phụ kiện xinh xắn, bắt mắt, Tống Vũ Dực vẫn nắm tay cô, nghiêng người ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn thấy Mộ Tuyết chăm chú chọn lựa, khuôn mặt đầy phấn khích, trong lòng anh cũng đầy vui vẻ. Mộ Tuyết bị anh nắm một bên tay không thể lấy những vật ở xa, thấy cô khổ sở anh liền giúp. Nhìn một lúc, tầm mắt anh bị thu hút bởi một sợi dây chuyên khắc hình hoa đoạn trường (còn gọi là lá ngón) sợi dây chuyền được đặt riêng biết trong một chiếc hộp trong suốt, anh lấy nó rồi đeo lên cổ cô. Rất đẹp! Tuy có chút kì lạ, lần đầu tiên anh thấy có người dùng hình loài hoa độc này làm dây chuyền, hoa đoạn đường không đẹp lại là hoa có độc.
""Vì sao cô lại để nó trong chiếc hộp trong khi những cái khác thì không?"" Anh hỏi người bán hàng.
""Anh rất tinh mắt, đây là vật được một người có năng lực tâm linh làm ra. Bà ấy đã qua đời và tôi được bà ấy nhờ vả tặng cho người cần nó. Nó là vật hộ mệnh tình yêu, hai người có duyên với nó như vậy thì hãy giữ nó.""
""Hộ mệnh tình yêu?""
""Thực ra, người chọn nó tức trong tình yêu của người đó sẽ gặp biến cố chia ly, thậm chí âm dương cách biệt, không thể gặp lại. Hãy giữ nó, nó đã nhìn thấy vận mệnh xấu của tình yêu này, nếu không tin, hai người sẽ phải chia lìa và kết thúc cực kì bi thảm! Không chỉ phải xa nhau, một trong hai người sẽ chết, người còn lại mãi mãi sống trong đau khổ tột cùng.""
Mộ Tuyết xanh mặt, làm sao có thể, họ mới gặp lại nhau...
""Cô dám nói xằng bậy?"" Giọng anh đe dọa. Cô gái này đang lừa người! Dám nói như vậy!
""Tôi không bán nó, nó sẽ giúp hai người vượt qua bi kịch. Xin hãy giữ nó, tôi cam đoan bằng chính sinh mạng của mình tất cả là thật!""
Anh nắm tay cô quay phắt đi, Mộ Tuyết chỉ kịp để lại một ít tiền và nghe câu cuối cùng của cô gái ""Xin hãy giúp họ!""
Hai người đi về phía trước, khuôn mặt anh cực kì u ám, cái gì mà bi kịch chia lìa? Cái gì mà âm dương cách biệt? Con mẹ nó! Anh nhất định không để mất cô!
""Dực, cô gái đó...thật kì lạ!""
""Em có tin không?""
""...em không biết!""
""Dù có là thật, anh nhất định bảo vệ em, nhất định đánh đổi tất cả bên em!"" Anh đột nhiên xoay người ôm chặt cô. Anh muốn trấn an cô, nhưng sự lo lắng của anh vẫn không nguôi ngoai, tâm tình không bình thản như vẻ ngoài.
""Em cũng sẽ chấp nhận tất cả để bên anh!""
Cô kiên định nhìn vào mắt anh.
""Em yêu anh.""
""Anh cũng yêu em.""
""...nếu anh không muốn em có thể cất sợi dây...""
""Không hãy luôn giữ nó bên mình.""
""Dực, em lạnh...""
""Đã có anh em còn lạnh? Chúng ta về!""
Trở về biệt thự, bọn họ đều im lặng lặng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
""Hai người có muốn ăn gì không?"" Vú Tần thấy sắc mặt hai người nên lo lắng hỏi.
"" Chúng con không sao, vú cứ nghỉ trước đi ạ!"" Mộ Tuyết lễ phép, cô không muốn bà lo lắng
Họ đi vào phòng, Anh nằm xuống giường, đưa tay về phía cô ra hiệu. Mộ Tuyết bước đến nằm cạnh anh, cả người cô bị anh ôm trọn, Mộ Tuyết bất giác thở dài.
""Em lo cái gì? Đã có anh rồi! Ngoan! Đừng lo lắng!""
""Dực nếu thực sự em rời xa anh hãy nhớ sống thật tốt đừng nhớ về em...""
""Nếu anh là người phải ra đi em sẽ quên anh?"" Anh ngắt lời cô.
Mộ Tuyết cắn môi, tình huống đó...cô làm sao quên được anh đây?
Nhìn thấy biểu cảm của cô, anh hôn môi cô rồi ôm cô vào lòng, cho cô nghe nhịp tim của mình.
""Ngủ đi! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chúng ta đã có sợi dây chuyền này rồi sao?""
""Vâng!""
Màn đêm buông xuống, trong phòng là tiếng thở đều, trên giường, hai thân người gắt gao ôm lấy nhau, họ muốn cảm nhận hơi ấm của nhau dù trong lúc đang ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, Tống Vũ Dực nói hôm nay sẽ dắt cô đi biển. Sau khi chuẩn bị, Mộ Tuyết phấn khởi đi ra cửa thì thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu trước cửa.
""Là ai vậy?""
""Hàn Tần."" Giọng anh lạnh lùng.
""Hàn Tần?"" Cái tên này rất quen.
Khi người đàn ông ấy bước xuống, Mộ Tuyết lập tức nhận ra, là người đàn ông vô cùng điển trai khiến cô phải ghen tị, cô đã gặp anh ta ở công ty của Tống Vũ Dực. Oa, vẫn đẹp như vậy!
Anh ta tiến tới chào hỏi hai người rồi chuyển hành lý lên xe.
""Mộ Tuyết, cô còn nhớ tôi chứ? Hôm nay tôi sẽ hộ tống hai người!""
""Chào anh!""
""Tiểu thư, mời cô lên xe, Vũ Dực anh cũng mau lên đi!""
"Hừ! "
Mộ Tuyết vốn có chút háo sắc không để ý Tống Vũ Dực bên cạnh liên tục đảo mắt về phía Hàn Tần, Tống Vũ Dực thấy như vậy lửa giận càng sôi sục, dám cả gan nhìn người đàn ông khác, còn háo sắc như vậy! Rõ ràng đã có người đàn ông tuyệt mĩ như anh lại còn háo sắc như vậy, hừ, sắp rơi tròng mắt xuống đất rồi!
""Anh lập tức lột da nó trước mặt em nếu em còn nhìn nó như vậy!""
""Hừ mặc kệ em!""
""Mộ Tuyết...""
""Được, được, được em biết rồi! Anh là tuyệt nhất, đẹp trai nhất! Em chỉ nhìn mỗi anh, được chứ!""
""Khụ khụ...""
Hàn Tần cảm thấy bản thân như ""bóng đèn"" cản trở người ta ân ân ái ái, cô gái nhỏ ấy lại còn nói lời xấu hổ như vậy...
Thấy thái độ của Hàn Tần Mộ Tuyết mới ý thức được lời hờn mỗi của cô lọt vào tai người ngoài trở thành lời âu yếm... Thật sự quá mất mặt!
""Không cần xấu hổ, lời đó anh rất thích nghe, sau này em có thể nói thường xuyên!""